• 4,571

Chương 502: Nghèo đến mức chỉ còn lại chiếc quần đùi .1


Người đến hết rồi, có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa, giải quyết sự việc mới là quan trọng nhất.

Hiệu trưởng Page nể mặt Công tước đại nhân nên sẽ không xử phạt Cung Ngũ, huống hồ có lẽ Công tước đại nhân cũng sẽ không cho phép để lại bất kỳ ghi chép gì không tốt về vị hôn thê của anh.

Hiệu trưởng Page nhướng mày:
Tôi cần đi nghe một cuộc điện thoại đã rồi mới quay lại được, xin hai vị đợi một lát.


Nói là nghe điện thoại nhưng chẳng qua là cho hai người không gian để thu xếp, bà ta không cảm thấy mình ở đây có thể giúp đỡ giải quyết được chuyện này.

Công tước đại nhân chỉ sang bên cạnh:
Tiểu Ngũ, ngồi xuống đây đợi đi.


Cung Ngũ vẫn không nhìn anh nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh.

Tính khí cô nhóc này càng ngày càng nóng nảy, trước đây cô không bạo gan đến thế. Nói đi nói lại cũng là do thói quen tạo thành, dù cô có làm chuyện gì cũng chưa bao giờ bị trừng phạt, đến nỗi cô càng ngày càng không biết sợ gì cả. Ở trước mặt Nhạc Mỹ Giảo cô không dám làm vậy, dù mẹ cô không đánh gãy chân cô thì cũng phải đánh cô một trận.

Công tước đại nhân nhìn cô, hỏi:
Bây giờ em đã thấy hết giận chưa?


Cung Ngũ lườm anh một cái.

Công tước đại nhân cười, giơ tay ra với cô:
Đến đây.


Cung Ngũ lắc cổ, liếc xéo anh, vẫn không động đậy.

Công tước đại nhân đành đứng lên, đưa tay kéo cô qua,
Nghe lời, đến đây nào. Nói cho anh xem, sau khi đập vỡ ba cái camera giám sát xong em có thấy vui không?


Cung Ngũ phồng má lên, nói:
Anh nói lời không giữ lời! Đồ lừa gạt! Anh đã đồng ý với em sẽ hủy nó đi nhưng em nhìn thấy ngọn đèn trên đó vẫn sáng trưng! Anh lừa em!


Công tước đại nhân cười:
Anh lừa em là có kẹo ăn hay là có thịt ăn?
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, nói:
Tiểu Ngũ, em phải biết rằng, trong toàn bộ trường học này, không chỉ có một sinh viên là em, những camera đó không chỉ phục vụ một mình em, toàn bộ sinh viên trong trường đều có người phụ trách. Ở những nơi công cộng không thể thiếu camera giám sát được, sở dĩ em nhìn thấy hình ảnh rõ nét của em ở phòng thí nghiệm là bởi vì anh muốn quan tâm đến em, cho nên mới cố ý đặt tiêu điểm chú ý lên em. Anh đồng ý với em sẽ tiêu hủy những hình ảnh camera giám sát ghi lại em, không có nghĩa là anh sẽ hủy tất cả các camera giám sát, nếu không thì sẽ không công bằng với các bạn học khác. Đa số họ đều đến từ quý tộc hoàng gia, ai nấy đều là nhân vật quan trọng trong tương lai của Gaddles, cho nên cần phải bảo đảm sự an toàn của họ. Anh nói như vậy em có thể hiểu được không?


Cung Ngũ liếc nhìn anh, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu:
Được.


Công tước đại nhân lại nói tiếp:
Anh đã đồng ý với em không đặt điểm theo dõi đặc biệt như trước nữa, em cũng có thể đồng ý với anh sau này đừng phá đầu camera giám sát của trường học nữa được không? Em có phát hiện ra không, đó là HD độ nét cao, hơn nữa, đối tượng bảo vệ cũng là quý tộc hoàng gia, camera còn đắt hơn nhiều so với camera thông thường, ba cái camera phải đền tiền hôm nay có giá tiền em không thể tưởng tượng nổi đâu.


Cung Ngũ vừa nghe vậy, cơn tức bỗng dưng dịu hẳn xuống, cô nhìn Công tước đại nhân, hỏi:
Có thật là đắt lắm không?



Ừ.
Anh gật đầu, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cung Ngũ mím môi, gương mặt nhỏ nhắn dần cúi gằm xuống:
Vậy… phải đền bao nhiêu tiền?


Công tước đại nhân giơ ngón tay ra trước mặt cô:
Con số này.


Cung Ngũ trợn tròn mắt:
Thế này là bao nhiêu tiền? Ba trăm đồng?


Công tước đại nhân lắc đầu:
Đương nhiên là không phải.


Cung Ngũ nuốt nước bọt, hỏi thăm dò:
Ba nghìn đồng?


Công tước đại nhân lại lắc đầu, mắt Cung Ngũ như sắp rơi xuống đất,
Anh Tiểu Bảo, chẳng lẽ… là ba vạn?


Công tước đại nhân lại một lần nữa lắc đầu.

Cung Ngũ run rẩy hỏi:
Anh Tiểu Bảo, anh đừng dọa em, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?


Công tước đại nhân nói:
Đằng sau ba vạn, cộng thêm một số không vào nữa.


Đầu Cung Ngũ bắt đầu trống rỗng. Công tước đại nhân tận mắt nhìn thấy cô từ một người bình thường biến thành thần trí không tỉnh táo.


Anh Tiểu Bảo, hình như em thấy hơi choáng váng.


Công tước đại nhân đưa tay ra siết lấy eo cô, anh vỗ lên mông cô một cái không nặng cũng không nhẹ,
Tiểu Ngũ, em đừng ngất, nghĩ xem đền tiền thế nào đi.


Cung Ngũ suýt nữa thì bật khóc:
Lừa gạt, làm gì có cái camera nào đắt như thế chứ? Không thể nào!


Công tước đại nhân nói:
Vậy chúng ta đòi trường học đưa hóa đơn, nhưng bình thường thì giá trên hóa đơn còn cao hơn, theo giá thị trường thì có khi còn được rẻ hơn một chút.



Rẻ được bao nhiêu?
Cung Ngũ hỏi.


Rẻ hơn được mấy nghìn tệ.



Em không muốn sống nữa…



Tiểu Ngũ, đây là cái giá của sự kích động.


Cung Ngũ hít mũi, nói:
Anh Tiểu Bảo, sau này em sẽ không dám đập đồ gì nữa…


Công tước đại nhân cười:
Đồ trong nhà em có thể đập nhưng đồ của người khác thì không được, đập thì phải đền, em hiểu chưa?


Cung Ngũ gật đầu, cô bĩu môi, nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi:
Anh Tiểu Bảo, số tiền em để ở chỗ anh bây giờ là bao nhiêu rồi?


Công tước đại nhân nói:
Bây giờ à? Bây giờ có hai mươi vạn. Em muốn lấy ra à?


Cung Ngũ gật đầu,
Vâng.
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn trời, bấm đốt ngón tay tính toán số tiền mình có, phát hiện ra tính đi tính lại vẫn chưa đủ ba mươi vạn.

Công tước đại nhân nhìn thấy cô tính đi tính lại, tính đến cuối cùng hai mắt đẫm lệ, cúi đầu nói với anh:
Anh Tiểu Bảo, ngày mai anh có thể lấy tiền đó ra giúp em được không?


Công tước đại nhân gật đầu:
Được chứ. Có đủ không?


Cung Ngũ lắc đầu:
Không đủ…



Còn thiếu bao nhiêu nữa?
Công tước đại nhân hỏi.

Cung Ngũ hít mũi, nói:
Còn thiếu hơn một nửa nữa.


Tiền cô mang từ nhà đi cũng không có bao nhiêu, thẻ của cô thì để trong nước, cho dù trong đó cũng tích được chút tiền nhưng cũng không lấy ra được, cô cũng không thể chạy về đập ống heo tiết kiệm ra. Điều quan trọng nhất là cô không thể xin mẹ cô được, nói không chừng mẹ cô còn chạy đến tận đây đánh cô một trận nên thân ấy chứ.

Đầu óc Cung Ngũ nảy số liên tục, thực ra cô có thể vay Bộ Sinh nhưng từ sau khi mẹ cô mang thai, Bộ Sinh đã trực tiếp đứng về phía mẹ cô, nếu như cô hỏi Bộ Sinh thì có khi Bộ Sinh còn quay sang nói cho mẹ cô biết, như vậy cô còn thảm hơn.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Công tước đại nhân, cô liếc nhìn anh một cái, rồi lại liếc nhìn thêm một cái nữa.


Anh Tiểu Bảo, anh có thể cho em mượn ít tiền được không?


Công tước đại nhân nhìn cô gật đầu:
Được chứ.



Thật không?
Cô có chút kinh ngạc thì thấy anh đồng ý nhanh như vậy.

Công tước đại nhân gật đầu:
Ừ, thật chứ. Anh có tiền.


Cô cúi đầu xuống,
Anh Tiểu Bảo, em xin lỗi, em lại gây thêm rắc rối cho anh rồi. Em cảm thấy nếu như mẹ em biết chuyện thì chắc chắn là sẽ chặt đứt chân em… Em chỉ là nhất thời tức giận, nếu biết trước nó đắt tiền như vậy thì em đã đi đập đèn đường rồi.


Công tước đại nhân:



Sợ cô lại đi đập đèn đường thật, anh bổ sung thêm một câu:
Đèn đường cũng không rẻ đâu.


Cung Ngũ thở dài:
Được thôi. Em không nên đi đập đồ.


Công tước đại nhân gật đầu:
Vậy Tiểu Ngũ nghĩ cách về chuẩn bị tiền đi.



Vâng ạ.


Ba mươi vạn, có bán cô đi cũng không được chừng ấy tiền.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.