• 4,571

Chương 842


Cung Cửu Dương:
Nhìn chú Út giống như đang nói đùa với cháu à?


Cung Ngũ nhìn chằm chằm người đang đi đến, đợi cô ta đi gần rồi cô mới phát hiện mình không nhìn nhầm:
Tần Tiểu Ngư!


Mặc dù Tần Tiểu Ngư đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt sáng long lanh đặc biệt kia của cô ta rất nổi bật. Cô ta nhìn về phía Cung Ngũ,
Cung Ngũ?


Tần Tiểu Ngư tháo khẩu trang xuống, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Cung Ngũ, sau đó hai người yên lặng rất lâu rồi đồng thanh nói:
Sao cậu lại ở đây?


Hỏi xong, hai người lại ngẩn ra, Cung Ngũ chỉ Cung Cửu Dương đang bưng ly trà uống, nói:
Đây là chú Út của tớ!


Tần Tiểu Ngư run rẩy giơ tay ra, chỉ Cung Cửu Dương hỏi Cung Ngũ:
Đây chính là người chú Út cầm thú đó của cậu à?


Cung Ngũ sửa lại,
Đây chính là chú Út anh tuấn đẹp trai tiêu sái nhiều tiền của tớ.



Mẹ kiếp tiên sư nhà anh!
Tần Tiểu Ngư tức giận chửi ầm lên:
Bà đây đã nói mà, tuyệt đối là một cái bẫy!


Cô ta cởi tạp dề trên người xuống, đập lên người Cung Cửu Dương:
Bà đây không làm nữa, đã sớm biết anh không phải thứ tốt đẹp gì rồi, chơi bà đây à!


Cung Ngũ:
.


Cung Cửu Dương ghét bỏ ném tạp dề xuống đất, chậm rãi nói:
Không làm nữa? Được thôi. Cái bao cao su em bán đó cũng không cần đưa đến nữa.



Cái gì? Nói xong rồi, ký hợp đồng rồi, hàng tôi cũng đặt rồi!
Tần Tiểu Ngư lại tức giận,
Tôi nghi ngờ anh là người chú Út cặn bã cầm thú súc sinh Cung Ngũ nói đó, anh còn không thừa nhận!



Vậy em đi tố cáo anh đi.
Cung Cửu Dương cười vui vẻ nói.

Tần Tiểu Ngư:
.


Cung Ngũ ở bên cạnh nghe không ngẩng đầu lên nổi, yếu ớt giơ tay:
Cái đó... chú Út, cháu đi trước đây



Đừng đi, ở lại ăn cơm trưa đi
Cung Cửu Dương chống cằm, tao nhã uống trà,
Nói chú Út cầm thú súc sinh cặn bã, chú Út lại không tức giận, chạy cái gì mà chạy?


Cung Ngũ:
.


Cung Cửu Dương lại nhìn Tần Tiểu Ngư:
Còn làm việc nữa không?


Tần Tiểu Ngư yên lặng nhặt lên tạp dề lên, không nói gì nữa, cầm chậu đựng đồ ăn của gà đi rửa sạch.

Cung Ngũ:
.


Buổi trưa ở lại nhà họ Cung ăn cơm trưa, Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư ngồi song song nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, một bụng lời vì nơi chốn không thích hợp nên không có cách nào nói được, cho nên chỉ có thể kìm nén trong bụng.

Cung Cửu Dương gác chân lên ghế, cầm đũa gắp lạc, vừa buồn tẻ nhai vừa nói:
Cháu gái, đây là bạn học chung thời đại học của cháu đúng không? Bây giờ nuôi gà cho chú, gà nuôi một năm, nhà chúng ta sẽ có gà ăn một năm...


Tần Tiểu Ngư nghiến răng:
Gà tôi nuôi không phải để cho anh ăn!



Không phải cho anh ăn, vậy thì cho ai ăn?
Cung Cửu Dương đổi cái chân khác, đặt một cánh tay lên đầu gối:
Cháu gái, cháu nói xem mục đích cuối cùng người ta nuôi gà để làm gì?


Cung Ngũ:
Vì ăn trứng gà và ăn thịt gà.



Đúng rồi!
Cung Cửu Dương đập tay lên bàn, hắn ta chỉ Tần Tiểu Ngư, tiếp tục nói với Cung Ngũ:
Cô ấy nuôi gà mà không cho ăn! Có phải là có bệnh không? Nuôi gà ra không cho ăn, vậy giá trị tồn tại của gà là cái gì? Cháu gái cháu nói xem chú Út nói có đúng không?


Cung Ngũ chớp mắt,
Đúng


Tần Tiểu Ngư:
Những con gà kia con nào cũng là do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, tối với bọn nó có tình cảm sâu sắc, gà tôi nuôi không thể ăn được!


Bây giờ Cung Ngũ vẫn mơ hồ không hiểu, cô quyết định không tham gia thảo luận.

Cung Cửu Dương:
Vốn dĩ muốn bảo phòng bếp hầm một con gà, nhưng đánh chết thím dâu cháu cũng không cho ai động vào gà của cô ấy, suýt nữa còn chỉ huy gà của cô ấy phản công loài người


Cung Ngũ:
.


Tần Tiểu Ngư bể bát, hung dữ ăn cơm, không nói một câu gì nữa. Cơm nước còn kém hơn cả cơm ở căng tin trường học, cuộc sống ở nhà giàu cũng không dễ sống.

Cô ta nhìn Cung Ngũ, đột nhiên hỏi:
Tiểu Ngũ bây giờ đẹp hơn rất nhiều, sao cậu lại làm được như vậy thế?


Cung Ngũ giơ tay lên sờ mặt,
Trời sinh đoan trang


Tần Tiểu Ngư nhìn cô rồi lại giơ tay lên sờ mặt mình,
Tớ cảm thấy tớ trời sinh cũng rất đoan trang


Cung Ngũ nhìn cô ta, gật đầu:
Ừ, quả thật không tệ


Cung Cửu Dương ở bên cạnh bồi thêm một câu:
Cháu gái của anh là trời sinh đoan trang, em là trời sinh chất lượng kém, có thể giống nhau à?


Tần Tiểu Ngư nén giận, cúi đầu và cơm. Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn, làm sao cũng không nhìn ra được giữa Cung Cửu Dương và Tần Tiểu Ngư có một chút xíu dấu hiệu nào có thể khiến Tần Tiểu Ngư thăng chức lên làm thím dâu của cô cả.

Cung Ngũ hỏi Tần Tiểu Ngư,
Cậu không đi học à?


Tần Tiểu Ngư trợn mắt:
Tớ đã học năm ba rồi, học cái gì? Kiếm tiền mới là quan trọng nhất


Cung Ngủ không nhịn được lại hỏi:
Vậy bây giờ cậu bán cái gì thế?


Tần Tiểu Ngư:
Bao cao su.


Cung Ngũ kinh ngạc:
Cậu vẫn còn bán bao cao su của cái hãng đó hả?



Không, đổi mấy hãng rồi. Tiểu Ngũ cậu có muốn mua mấy hộp không? Tớ bán rẻ cho cậu. Mấy thứ trước kia chất lượng không tốt, tớ bán ở trường học không ít, bây giờ có mấy người tìm tớ tính sổ, lại còn bắt tớ đưa tiền đi phá thai nữa chứ!


Cung Ngũ:
Kết quả thế nào?


Tần Tiểu Ngư trừng mắt:
Tớ lại không ngốc, trả tiền phá thai cái gì! Tớ tặng bọn họ mấy hộp miễn phí



Vậy ngộ nhỡ lại xảy ra vấn đề không phải là tiểu đời à?



Đồ miễn phí còn muốn thế nào chứ?
Tần Tiểu Ngư hít mũi, uống một ngụm nước, tiếp tục nói:
Nhưng tớ đã không bán của cái hãng đó nữa rồi, sau đó tớ thống kê xác suất trúng thưởng, cuối cùng chọn hãng bây giờ, cái này là trúng thưởng ít nhất


Cung Cửu Dương liếc mắt:
Em đừng bán hàng giả cho anh, đừng để đến lúc đó công ty sinh ra một đống người có bầu lần hai, không có ai làm việc.


Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên:
Anh cứ lấy kim chọc lên bao cao su thì liên quan gì đến tối? Tôi đã nói trước rồi, đây là vấn đề xác suất, không thể hoàn toàn ngăn chặn được


Cung Ngũ chặc lưỡi:
Bán một hộp bao cao su cũng thật mệt lòng



Còn không phải sao? Đụng phải khách hàng so đo tính toán, nói không chừng còn phải bán chịu, lái xe sang ở khách sạn cao cấp, mua một hộp bao cao su lại muốn mua chịu! Tiểu Ngũ cậu nói xem, loại đàn ông này có phải là nên để cho hắn ta tự nín chết đi, không ra được không? Đợi trả tiền rồi mới cho ra, có được không?


Cung Ngũ:
.


Đề tài quá mạnh bạo, cô không tiện nói xen vào, nhìn dáng vẻ của Cung Cửu Dương, người tốt Tần Tiểu Ngư nói hình như chính là hắn ta.

Đó là chú Út, vẫn đừng nói xen vào thì hơn.

Cung Cửu Dương tiếp tục ăn lạc:
Áo bông lớn, anh nói với em này, người lái xe sang ở khách sạn cao cấp thì trên người không mang theo tiển lẻ, không có tiền mua bao cao su không phải là bình thường sao? Nhưng anh lo lắng bao cao su của em không có tác dụng, trước kia không biết, vừa rồi nghe em nói trước đây bán hàng lại sơ xuất làm có em bé, chất lượng này rất khiến người ta lo lắng


Anh gọi ai là áo bông lớn hả?



Em đó, em nhìn cháu gái của anh xem, mặc ấm áp lại xinh đẹp. Em nhìn em đi, trồng y như một con gấu


Tần Tiểu Ngư:
Tiểu Ngũ, cậu nói có người đàn ông nào nói chuyện như vậy không?


Cung Ngũ mím môi, nhìn Cung Cửu Dương một cái,
Chú Út, dù sao Tần Tiểu Ngư cũng là bạn học của cháu, quan tâm một chút đi chú



Đúng thế!
Tần Tiểu Ngư hùa theo:
Ban đầu tớ nghi ngờ anh ta là thân thích của cậu. Lúc đó tớ hỏi anh ta có biết cậu không, anh ta lại nói là không quen, tớ còn tưởng chỉ trùng hợp đều là họ Cung thôi cơ... Đồ lừa đảo!


Cung Cửu Dương chỉ liếc nhìn cô ta, không có nửa điểm phản ứng với tố cáo của cô ta, nhai lạc, chậm rãi hỏi một câu:
Còn muốn làm ăn nữa không hả?


Tần Tiểu Ngư lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu ăn cơm.

Ba người bốn món ăn, rất nhanh đã ăn xong. Tần Tiểu Ngư bê bát, nhìn cái đĩa chỉ còn một chút nước đồ ăn còn sót lại, tức giận lẩm bẩm:
Làm việc cho nhà các anh, đến một bữa cơm no cũng không có...


Sức ăn của Tần Tiểu Ngư lớn, giống như Cung Ngũ trước kia.

Cung Ngũ ở Gaddles, sau khi ăn cơm cùng với Công tước đại nhân đã luyện thành thói quen ăn ít ăn nhiều bữa. Buổi sáng sau khi ăn sáng có bữa gần trưa, sau bữa trưa có trà chiều và bánh ngọt, buổi tối vốn dĩ không cần ăn quá nhiều, nếu như đói sẽ còn bữa ăn khuya, một ngày ăn ít nhất năm lần, lượng cơm cũng được chia đều dần dần ra.

Nhưng Tần Tiểu Ngư nuôi gà nuôi vịt là hoạt động thể lực, hơn nữa cô ta đi đến đây bằng xe đạp, đương nhiên sẽ ăn nhiều.

Thức ăn đã không còn nữa rồi, chỉ có thể ăn cơm trắng.

Cung Ngũ nhìn mà cảm thấy chua xót. Cô luôn cảm thấy cô keo kiệt, không ngờ chú Út còn keo kiệt hơn cả cô, đến cả một bữa cơm no cũng không cho người ta ăn.

Tần Tiểu Ngư tức giận, và hai ba cái đã hết bát cơm trắng, đặt bát đũa xuống,
Đi thôi! Tiểu Ngũ, hai chúng ta cùng đi, tớ đèo cậu.


Cung Ngũ:
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.