18. Hoà - Không Thể Nằm Im Dưới Vực
-
Công ty
- Phan Hồn Nhiên
- 5390 chữ
- 2020-05-09 04:26:31
Số từ: 5387
Trận mưa đầu hè lớn chưa từng thấy. Tiếng gió quật vào cây cối, xô đẩy những nóc nhà tôn mỏng rầm rĩ, nuốt gọn âm vang quen thuộc của người và xe cộ trong khu phố lao động nhỏ. Một sự náo loạn buồn bã. Ánh đèn trong các căn phòng phía sau lưng tôi tắt dần. Tôi đứng dưới mái hiên, lưỡng lự nhìn nước đang dâng lên khúc đường ngay trước đại lý tiếp thị. Chắc không thể về được lúc này. Nước tràn vào ống pô thì cái xe cub ọp ẹp của tôi sẽ chết máy ngay tức khắc. Bác bảo vệ mời tôi một điếu thuốc lá sót lại trong bao giấy. Khói thuốc hăng hăng, hơi nặng, bảng lảng bầu không khí căng mọng hơi nước.
Trong khoảnh khắc, tâm trí tôi trôi dạt về quê nhà, quãng thời gian nhiều năm trước, khi tôi và Hoàng Anh còn là những đứa trẻ quê mùa vừa lớn lên, yêu thương nhau như một chuyện hiển nhiên chẳng sao khác được. Tôi nhớ hồi đó, cũng một buổi chiều đầu hè hệt thế này, tôi và Hoàng Anh đi học về, mưa ụp xuống đột ngột. Mưa to đến nỗi con đường tráng nhựa huyện lị biến mất trong làn nước trắng bạc cuộn tung ào ạt. Cây cối hai bên đường gió lùa ngả nghiêng. Chốc chốc, lại có một tia chớp rạch ra tia lửa chói loà mắt trên nền trời xám thẫm. Cái xe đạp nhỏ của tôi gắng gượng, nhích từng chút một trong thác nước cuốn ngược chiều. Thế mà cái khoảng thời gian lẽ ra thật nhọc mệt ấy, lại toả ra ánh sáng sướng vui chưa từng thấy với chính tôi. Hơi thở nóng hổi sợ hãi của Hoàng Anh dồn dập ngay phía sau lưng, những ngón tay bé bỏng của cô níu chặt eo tôi, run rẩy, giao phó cho tôi toàn bộ tính mạng cô, miễn sao đừng để dòng thác nước cuốn phăng xuống con suối nước cuồn cuộn chảy cách đó không xa. Khi tiếng sấm vang động, cô giật nảy lên, vầng trán bướng bỉnh chúi mạnh làm sống lưng tôi đau điếng. Tôi lạc tay lái. Cái xe đạp đổ uỳnh. Tôi chỉ kịp kéo tay Hoàng Anh đứng dậy. Chiếc xe tức khắc trôi xuống con mương người ta đang đào dang dở ven đường. Hoàng Anh sợ mất chiếc xe, vùng ra, chạy lao theo, trợt chân ngã lăn xuống mương nước dâng cao. Cho đến bây giờ, trong tai tôi vẫn vẳng lên tiếng cô gào
Hoà ơi cứu em!
đầy khẩn thiết, hoảng sợ. Tôi cũng cuồng lên, nhào xuống, vươn tay tóm chặt bàn tay Hoàng Anh. Lôi được cô lên, tay tôi trầy xước, tươm máu. Hai đứa núp vào sạp trái cây bên đường trú mưa. Vệt nước mắt chảy loang khắp mặt Hoàng Anh khi thấy những vết rách dọc cánh tay tôi. Lúc đó, chẳng thấy đau gì cả, tôi chỉ nghĩ thiết tha rằng mai sau này, dù có là ai, dù có chảy bao nhiêu máu, nhất định tôi sẽ bảo vệ cô ấy, giải cứu cô ấy bất kỳ tình huống hiểm nguy nào…
Mưa vẫn dội xuống ào ạt. Bác bảo vệ nhìn khoảnh sân nước dâng lênh láng, vẻ mặt đầy cảm thông:
Mưa kiểu này, nhà trọ của cậu có dột không?
. Câu hỏi ném tôi về lại thực tế đang phải đối diện hàng ngày. Bữa nay cuối tháng rồi, bà chủ khu nhà trọ thế nào cũng í éo réo đóng tiền. Rồi khoản điện nước cũng vừa tăng giá gần đây. Mưa thế này, sàn nhà chắc ngập nước rồi, cái tủ vải đựng quần áo thấm ướt hết chứ chẳng chơi. Không nhớ đến thì thôi, nghĩ tới, thực tế càng thêm nặng nề. Dân sinh viên tỉnh lẻ như tôi, tốt nghiệp đại học Kinh tế, ra trường đứa nào cũng phải chật vật kiếm việc. Đứa nào cũng ham bám trụ thành phố, ai mà muốn về tỉnh làm gì. Thành phố người đông của khó. Cử nhân kinh tế nhiều quá, chỗ làm ngon lành đâu có nhận những người non nớt thiếu kinh nghiệm. Trôi dạt từ văn phòng giới thiệu này sang dịch vụ việc làm khác, rốt cục tấm bằng quản trị kinh doanh loại khá cũng chỉ đủ để tôi xin một chân làm sổ sách chứng từ trong cái đại lý chuyên tiếp thị sản phẩm tẩy rửa. Trái ngược với giấc mơ thời sinh viên làm việc trong môi trường kinh doanh chuyên nghiệp, với máy tính hiện đại, với những cuộc viễn du khắp các miền đất xa xôi, với các hợp đồng trị giá bạc tỉ, thế giới bao quanh tôi giờ đây chỉ là những gói xà phòng giặt, nước thơm súc miệng, dầu gội đầu cần phải đong đếm, giao cho đám nhân viên tiếp thị làm công nhật len lỏi vào mọi ngóc ngách thành phố. Mùi thơm của những gói kem tắm dầu gội ám ảnh vào cả giấc ngủ của tôi. Chúng như những bóng ma không hình thù nhưng trói chặt tôi lại vào đủ thứ lo âu vặt vãnh. Làm suốt, làm suốt, tôi cũng chỉ dừng ở mức một nhân viên cạo giấy xoàng xĩnh, không ngóc đầu lên nổi. Điếu thuốc hút đến đót rơi tàn xuống đầu gối quần. Tôi phủi nhẹ. Một lỗ thủng hiện ra. Bác bảo vệ cười xoà, an ủi:
Đừng lo, lỗ thủng tí xíu. Nói nhỏ bạn gái nó mạng lại cho mà mặc. Vụ này phụ nữ khéo lắm, làm mấy hồi!
. Một lần nữa, tôi lặng đi. Tại sao khi tôi đã bắt đầu nguôi ngoai nỗi đau mang tên Hoàng Anh, thì luôn luôn có những chuyện tình cờ gợi nhớ, khiến tôi đau đớn, hệt như vết thương mới vừa nứt vỡ, chứ chẳng phải đã qua gần bốn tháng rồi. Tôi đứng ngay lên:
Thôi, cháu về đây xem nhà trọ dột nát ra sao!
.
Ừa, chạy lẹ đi! - Bác bảo vệ hồ hởi, nói chắc mẩm - Chắc là còn qua đón bạn gái chứ gì!
. Tôi đành gật nhẹ. Nước mắt ứa ra nơi khoé. Tôi bước thẳng ra dưới khoảng trời đang vãn dần mưa, chẳng muốn ai biết là mình đang khóc.
Dọn dẹp tàn tích mưa dột trong căn phòng trọ, rồi ăn qua loa gói mì xong cũng gần 9 giờ tối. Thay bộ đồng phục áo vàng quần đỏ, tôi lại dắt xe cái xe cub chạy thẳng ra đường, đến 24 giờ 7 ngày - cái siêu thị nhỏ chuyên bán hàng thực phẩm và nhu yếu phẩm về khuya. Khi Hoàng Anh nói lời chia tay, vùng vẫy thoát khỏi cơn suy sụp tinh thần kéo dài, tôi đã xin được một chân bán hàng ở cái siêu thị nhỏ. Công việc cũng nhẹ nhàng, tuần bán 4 đêm, lương 800 ngàn một tháng. Dù sao, nếu không đi làm kiểu này, thời gian đó, tôi cũng không sao chợp mắt được vì đau đớn. Dần dần, nỗi đau cũng nguôi ngoai trong chuỗi việc làm tất bật. Công việc bán hàng giúp tôi nhìn thấy thêm nhiều hạng người, biết được nhiều thói quen khác lạ mà nếu chỉ làm việc như các viên chức khác, tôi sẽ không sao hình dung nổi. Chẳng hạn có những dân chơi sang trọng, đi xe SH, quần áo đắt tiền, dắt theo bạn gái ăn mặc thật bắt mắt sau một đêm chơi khuya bỗng trở nên nhếch nhác, trắng bệch ra như mấy con cá ươn, sực nức hơi men và mùi nước hoa tàn héo. Họ tấp vào siêu thị, ồn ào mua mấy gói mì tôm và hộp sữa lạnh, rồi biến mất vào bóng đêm. Có cô vũ nữ thân hình bốc lửa, cặp chân dài lúc nào cũng mang vớ nylon đen, rụt rè đẩy cửa kính, mua cho đứa con nhỏ ở nhà gói bột dinh dưỡng. Chẳng biết bình thường lúc hành nghề ra sao, chứ khi đứng trong vùng đèn sáng trước mắt dò hỏi của kẻ lạ, cô ta như lo sợ lắm. Cũng có mấy cô gái làm văn phòng nước ngoài, có lẽ ở lại làm cho xong kế hoạch nên về rất khuya, cô nào cũng đeo kính cận, bàn tay trắng xanh run lên mệt mỏi khi móc tiền trả ở quầy thu ngân. Gặp mấy cô gái ấy, lòng tôi lại cồn lên nỗi nhớ Hoàng Anh. Chắc người tôi thương yêu cũng đang vất vả giống hệt thế này đây. Nỗi đau đớn lại ập đến. Là một thằng đàn ông, tôi không thể lo lắng chu toàn cho cô gái tôi yêu? Tại sao tôi cứ nghèo mãi? Tại sao tôi luôn nỗ lực vươn lên, mà cuộc sống không dành cho tôi cơ hội nào cả?
Tôi cất xe máy vào nhà kho phía sau và bước vào siêu thị, vừa kịp nhận ca đêm. Sổ bán hàng và ngăn kéo tiền lẻ. Danh mục những thứ hàng mới nhập về. Tôi ngồi vào bàn, lấy một cốc trà đặc chống lại cơn buồn ngủ. Giờ này vắng khách hàng, tôi tranh thủ lấy quyển sách tiếng Hoa ra học thêm. Dù có suy sụp buồn khổ đến mấy, cũng phải ráng mà học. Biết đâu, có thêm một tấm bằng, nói thành thạo tiếng Hoa, tôi sẽ có một cơ hội nào đó đổi đời.
Tôi vẫn nuôi hy vọng một ngày kia, có nhiều tiền hơn, mua một cái xe tay ga tử tế, thuê được một căn hộ chung cư, tôi đến tìm lại Hoàng Anh. Chắc chắn cô sẽ không từ chối tôi nữa. Nhưng cái đêm tình cờ, Hoàng Anh đi với một người ngoại quốc, ghé vào siêu thị tôi làm việc ca đêm, thì giấc mơ trong tôi đã sụp xuống, vỡ tan tành. Hoàng Anh không thấy tôi. Cô lững thững đi giữa các quầy hàng, chọn mua mấy gói cà phê bột, khăn giấy và nước ép trái cây. Rồi người đàn ông mà cô gọi là Peter đến trả tiền ở quầy thu ngân. Giây phút đó tôi biến thành một tảng băng lạnh toát. Rõ ràng, cô gái của tôi khiếp sợ người đàn ông. Tất cả vẻ tự tin rắn rỏi mà tôi hằng yêu mến ở Hoàng Anh, khi đứng bên gã ngoại quốc kia, đã biến mất sạch. Chỉ còn lại cái vẻ mặt vừa nhu mì, vừa xấc xược của một người yếu thế chấp nhận phụ thuộc. Khi gã ta chọn mua thêm mấy gói Durex trên kệ bày hàng đặc biệt ngay trước máy tính tiền, đột nhiên tôi như một kẻ mê ngủ thình lình tỉnh giấc. Đó là một cú đánh rất dữ, rất mạnh nện vào đầu tôi, trực diện. Lớp màng hy vọng mơ hồ về một ngày nào đó Hoàng Anh quay về đã bị bóc đi. Thực tế bao giờ cũng biết cách hiện ra dưới những hình ảnh cụ thể và phũ phàng nhất. Thời điểm đó, tôi mới sụp hố thật sự. Tôi vẫn ăn uống, hít thở. Tôi vẫn đi làm sáng làm đêm. Thế nhưng, mọi thứ thuộc về tôi chừng như được vận hành bằng một bộ điều khiển nào đó, hoàn toàn riêng biệt. Không phải là nghèo đói hay thiếu thốn, với tôi, khủng khiếp làm sao khi chẳng biết mình sống để làm gì nữa.
…Những dòng chữ tượng hình nhảy nhót trước mắt tôi, kết thành những mẫu câu phức tạp, ý nghĩa ngộ nghĩnh. Một bà khách xách giỏ hàng đến gần quầy thu ngân tính tiền. Tôi gấp sách học lại, cất xuống ngăn bàn. Người phụ nữ nhìn tôi đăm đăm, đến mức tia mắt phản chiếu trong mặt đồng hồ tính tiền cũng khiến tôi giật mình. Tôi ngước nhìn lên. Người phụ nữ trông vừa lạ, vừa quen. Cái nhíu mày thăm dò nhanh chóng nở thành nụ cười thân thiện:
- Cậu là Hoà, bạn trai cũ của Hoàng Anh, đúng không?
- Vâng, sao chị biết em? - Tôi hơi khựng lại.
- Tôi là Bảo, trước kia làm việc cùng Hoàng Anh ở Red Sun!
Tôi nín lặng. Lúc còn yêu nhau, đôi lần Hoàng Anh cũng than thở đôi chút với tôi về Ms.Bảo và sự khắc nghiệt của bà sếp phòng Sales. Nhưng hình như bây giờ đã có sự thay đổi danh phận nào đó. Nói là
trước kia…
, có nghĩa giờ đây chị ta không còn làm việc tại Red Sun. Chừng như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, chị ta nói tiếp:
- Bây giờ tôi đã rời khỏi Red Sun rồi. Tôi mở một công ty riêng, do chính tôi làm chủ. Cũng về quảng cáo và thiết kế. Quy mô nhỏ hơn nhưng làm ăn rất ổn.
- Vâng, chúc mừng chị - Tôi nói máy móc.
- Đừng nói khách sáo! - Giọng Ms.Bảo gằn xuống - Tôi không muốn rời khỏi chỗ làm thơm ngon ấy đâu. Nhưng cô bạn gái cũ của cậu đã hất tôi đi khỏi nơi ấy. Hoàng Anh quả là đứa con gái ghê răng đấy!
- Chị đừng nói vậy về Hoàng Anh! - Tôi nói khẽ, gần như van xin.
- Cậu còn tội nghiệp cô ta ư? Chắc chắn cô ta đã đá đít cậu đi, phải không? - Người phụ nữ cười đắc thắng.
- Không phải thế đâu, chị ạ
- Thôi nào, cô ta đã cho cậu đi tàu suốt để bập vào gã Peter Yeo. Còn Peter thì chơi tôi một vố đau để đẩy con ranh quỷ quái đó lên - Ms.Bảo nhấn nhá, chưa thôi căm phẫn.
Tôi ngồi im, run bần bật, đau khổ và tủi hổ cùng cực. Bàn tay của người phụ nữ vươn qua bàn, đặt lên vai tôi.
- Thôi nào, bỏ qua chuyện đó. À, Hoà biết tiếng Hoa giỏi không?
- Em giao tiếp được chị ạ.
- Về làm việc với chị nhé. Chị đang cần một nhân viên kinh doanh giỏi. Mảng quảng cáo bên chị làm liên hệ với nhiều công ty của Đài Loan. Nếu cậu muốn về, chị rất sẵn lòng. Chị trả lương không tệ đâu. Khởi đầu là 300 đô. Sau đó, sẽ cao hơn nếu cậu làm được việc. Chức trưởng phòng kinh doanh vẫn còn bỏ trống đó, Hoà ạ…
Tôi hít một hơi dài. Không, lúc này không phải là lúc tính toán chuyện tiền bạc nhiều ít. Hơn hết, đây chính là cơ hội để tôi thay đổi vận mệnh đời mình. Tôi muốn tạo ra một hình ảnh hoàn toàn mới. Tôi phải thành đạt. Tôi không thể nằm lì dưới vực sâu. Tôi phải cứu Hoàng Anh ra khỏi gã ngoại quốc khốn kiếp đã ép buộc cô. Bất kể Ms.Bảo là ai, nhưng lúc này chị ta đang ném cho tôi sợi dây. Vậy tôi phải nhoai lên, bò lên dốc núi.
- Em sẽ về làm với chị, chị Bảo ạ! - Tôi nói nhanh, quyết đoán.
- Tốt! Cậu đúng là người chị cần. Tin chị đi, cậu sẽ có điều kiện để chiến đấu với kẻ đã cướp mất Hoàng Anh.
Tôi gói xong hàng cho Ms.Bảo. Chị ta đưa cho tôi một các name card, hẹn ngày mai đến thẳng công ty. Người phụ nữ đã bước ra khỏi siêu thị, bước đi rắn rỏi, đắc thắng. Tôi cầm cái danh thiếp đưa lên mắt đọc kỹ. Chữ HỒNG NHẬT - tên công ty - được phóng to, in bằng màu đỏ phản quang chói rực.
o O o
Điểm thi học kỳ hoàn hảo, đảm bảo năm sau được học bổng hạng nhất. Nhưng chuyện vui ấy đến kèm một trận sốt nặng. Ốm vào thời điểm này thật chẳng đúng lúc. Tại Red Sun, những dự án mới đổ đến dồn dập. Dù vạch đỏ cặp nhiệt độ báo sốt 39 độ, tôi vẫn nóng ruột hơn hết về công việc. Đến nỗi chốc chốc tôi lại chồm lên như con mèo điên. Làm sao có thể nằm im trong căn phòng nhỏ cửa đóng kín mít kia chứ. Chao ôi, thiếu tôi, cái job thiết kế khu triển lãm giáo dục của nhóm designer trẻ đang đảm trách sẽ không thể hoàn thành đúng hạn. Sốt cao ngủ lịm đi, trong giấc mơ tôi nhìn thấy CD Nguyên ném về phía tôi những lời mắng mỏ, nhưng đôi mắt lại chất đầy nỗi buồn rầu và thất vọng. Có khi, tôi lại thấy Hoàng Anh đi bên cạnh, tựa đầu vào sếp thật dịu dàng. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp nhưng lẩn trong tay chị ấy là một vật thể kim loại. Mũi dao nhọn vung lên sáng loé. Tiếng nấc vỡ bung trong cuống họng tôi, rồi biến thành tiếng hét lên đau đớn…
Tỉnh lại, mồ hôi vã từng hạt to, tôi ngồi thừ, bàng hoàng. Điều gì quan trọng hơn trong giấc mơ ấy: Cái đồ án cần hoàn tất hay sự an toàn của CD Nguyên? Tôi cố gắng gạt qua một bên câu hỏi quái quỷ. Quá sốt ruột, sáng qua tôi chui vào bộ quần áo ấm áp, lén lút đẩy chiếc vespa ra cổng, toan phóng đến công ty. Tôi không ngờ sức lực tôi suy yếu đến nỗi chỉ vừa co chân đạp nhẹ, con bọ hung yêu quý đã đổ ầm ngay trước cổng, đè tôi ngã lăn quay. Đang khi tôi nằm bẹp dí, không dám ngoác miệng kêu cứu và chưa biết cựa quậy ra sao, mẹ đi chợ về. Khỏi cần nhiều lời, bà nhốt quách tôi vào phòng riêng, khoá trái cửa từ bên ngoài.
Khi nào nhiệt độ trở về bình thường, cô muốn chuồn đâu cũng được, nhé! Còn bây giờ, nằm yên một chỗ hộ tôi, nhé!
. Mỗi chứ nhé của mẹ được
gia cố
bằng một cú vặn tai tàn bạo. Suốt một ngày, tôi lang thang trong phòng, vắt óc nghĩ cách vượt ngục, tới được văn phòng công ty càng sớm càng tốt. Đến cả điện thoại di động cũng đã bị tịch thu. Đầu óc tôi như sắp phát nổ.
Đến sáng nay, tình hình đột nhiên sáng sủa bất ngờ. Lúc tôi đứng dí mũi vào ô kính nhìn ra bầu trời mùa hè xanh lơ, một con ốc gắn lưới bảo vệ cửa sổ tuột xuống, rớt trúng đầu tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi tháo bung luôn những con ốc còn lại. Trèo ra ngoài lan- can, tôi vươn tay bám qua chạc ổi. Nhắm tịt mắt, tôi choáng váng không dám nhìn xuống khoảnh đất nâu bé tí bên dưới. Nhưng, một khi đã bắt đầu, thì không thể ngưng lại, cho dù bên dưới có là địa ngục chăng nữa. Thu hết sức lực tàn sót, tôi đánh đu trên cành nhánh, rồi ôm thân cây trườn xuống chầm chậm. Rốt cuộc tôi cũng tuột tới gốc an toàn. Chẳng buồn ngó ngàng cẳng tay trầy xước, tôi rón rén mở cánh cổng thật khẽ, lao thẳng ra ngoài vỉa hè. Chỉ đến khi nhảy bổ lên chiếc xe bus vừa trờ vào bến, tôi mới phát hiện mình không hề mang giày. Dưới chân tôi chỉ là đôi tất xỏ ngón sọc vằn sặc sỡ. Cũng may, trong xe vắng hoe. Người soát vé nhìn tôi một cái thờ ơ, lại gà gật tiếp. Hệt như mỗi ngày có hàng trăm con nhóc nháo nhác, mặt mũi tái nhợt, chân xỏ tất lao bổ lên xe bus, luồn lọt vào mọi ngóc ngách trên thế giới này. Tôi ngồi sát cửa sổ xe bus, nhìn xuống lòng đường bên dưới. Đã qua giờ cao điểm, dòng xe máy chạy song song xe bus chừng như thư thả hơn. Bất chợt, tôi nhìn thấy một bóng người quen quen trên chiếc xe Nouvo đời mới. Dáng người cao dong dỏng. Mái đầu vươn lên mãi kiếm tìm một thứ gì vô định trong đám đông. Xe bus vượt lên một quãng, tôi ngoảnh nhìn. Ồ, chính là Hoà, người yêu cũ của Hoàng Anh. Anh ta cũng nhận ra con nhóc liều mạng thò đầu ra ngoài cửa, nên đưa tay vẫy nhẹ. Ở trạm dừng kế tiếp, tôi nhảy phắt xuống. Hoà tấp xe vào lề đường. Vỉa hè phía trước là quán cà phê nhỏ.
Thay cho người thanh niên úa tàn, mặt mũi thất thần vẫn hay ngồi lì dưới chân cao ốc cách đây ba tháng, trước mặt tôi là một Hòa mới tinh. Vẫn gương mặt xương xương, đôi mắt nâu nằm im trong dưới vầng trán, vẫn đôi bàn tay hơi thô ráp hơi gấp lại trên đầu gối. Thế nhưng từ anh, sự tự tin đã bắt đầu toả sáng. Chiếc xe mới, mái tóc cắt kiểu cọ hơn, hay bộ quần áo tươm tất chỉ chiếm một phần trong sự tự tin ấy. Cái chính là cảm giác vững chãi đã được tìm thấy từ bên trong kia. Hoà gọi cho tôi một cốc nước cam. Cam tươi, thật ít đường, và chỉ một miếng đá nhỏ. Tôi reo lên:
- Ồ, anh biết rõ khẩu vị nước cam của các cô gái!
- Có gì đâu, chẳng qua tôi vẫn nhớ thói quen uống cam của Hoàng Anh! - Giọng Hoà đều đều nhưng mắt anh ta đỏ vằn lên.
Tôi nguyền rủa 100 lần lối cư xử ngốc nghếch của mình. Cái muỗng khuấy nhẹ đường dưới đáy cốc. Hoà đặt ly nước vô tay tôi, lẩm bẩm, nửa như lảng tránh, nửa như khuyên nhủ chính mình:
- Tôi hết buồn lâu rồi. Thật đấy. Dù sao tôi với Hoàng Anh cũng chấm dứt. Cuộc sống là vậy. Nếu không thể yêu nhau nhiều hơn, nếu mối quan hệ bấp bênh, thì phải chia tay dứt khoát. Đúng không?
Tôi lờ mờ nhận ra Hoà đang nói dối. Nếu hết yêu, người ta sẽ rơi vào sự lãng quên nhẹ nhõm. Họ chẳng bới tung những cảm xúc đã qua. Biết vậy, nhưng tôi sẽ im re như một nấm mồ phủ đầy hoa, không bép xép về Hoàng Anh làm gì. Tuy nhiên, chính Hoà lại là người khơi chuyện tiếp:
- Dạo này Hoàng Anh thế nào nhỉ? Tôi không liên lạc với cô ấy, Lim ạ.
- Chị ấy thành đạt lắm. Lên chức rồi, bây giờ làm sếp phòng Sales! - Tôi nhìn vội vẻ ngoài phong lưu của Hoà, hy vọng tin tức kiểu này không làm anh chạnh lòng.
- Cô ấy có ai khác rồi, phải không? - Khi hỏi điều này, Hoà nhìn lảng ra mặt đường - Lim đừng giấu tôi làm gì. Có một lần, tôi đã nhìn thấy họ đi với nhau…
- Dạ, chị ấy đang yêu. Yêu sếp - Tôi nói nhanh -Và anh ta cũng yêu chị ấy.
Hoà hơi co lại. Bất chợt, anh ta đưa một bàn tay ra trước, tóm chặt lấy khuỷu tay tôi, nói bằng giọng thì thào, hệt như một kẻ điên dại:
- Tại sao tôi lại hèn kém dai dẳng thế? Tại sao tôi không thể khá hơn để bao bọc cho Hoàng Anh? Cho đến bây giờ, dù ban ngày đầu óc đã nguôi ngoai, nhưng đêm đến, tôi lại nhìn thấy những ngày xưa, khi tụi tôi còn là học sinh tỉnh lẻ. Rồi quãng ngày là sinh viên, chạy vạy thuê nhà, kiếm tiền ăn, lo cho nhau từng đồng học phí… Tôi đau điếng, khóc cả trong mơ. Hồi ấy, tôi đã luôn tự nhủ khi ra trường sẽ mau chóng kiếm việc làm tử tế, rồi phấn đấu vươn lên, có tiền, có chút công danh sự nghiệp. Tất cả là để che chở, bảo bọc cho Hoàng Anh. Vậy mà cô ấy không thể chờ đến ngày đó. Tại sao vậy? Hả Lim? Vậy thời sinh viên, cô ấy có yêu tôi thật không?
Tôi ái ngại gỡ nhẹ bàn tay co quắp của Hoà. Anh ta úp mặt vào lòng bàn tay, đôi vai rung lên. Vài người khách uống cà phê nhìn sang bàn của tôi và anh ta, tò mò. Gắng vượt qua sự vụng về cố hữu, tôi tìm cách nói an ủi:
- Em nghĩ chị ấy đã từng yêu anh. Nhưng bây giờ, đời sống mỗi người chuyển sang một hướng khác. Những cơ hội mới tốt hơn. Có lẽ chị ấy cũng nuối tiếc thời sinh viên như anh. Nhưng chị ấy có tham vọng. Làm sao từ chối cơ hội được chứ. Anh cũng thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn đấy thôi. Vậy đừng tiếc nuối nữa, anh Hoà ạ!
- Ừ, Lim nói đúng! - Ngồi thần ra một đỗi, Hoà bình thản trở lại. Anh nói tự tin - Tôi cũng mới về làm cho công ty thiết kế quảng cáo đấy Lim ạ. Được một tháng thì được bổ nhiệm làm trưởng phòng kinh doanh. Công ty cho tôi mượn tiền mua xe đấy.
- Wow… Ngon lành quá ta! - Tôi hí hửng reo lên, ba hoa - Thấy chưa, anh giỏi lắm mà. Miễn là chọn đúng môi trường phù hợp thì năng lực sẽ toả sáng ngay lập tức. Chỉ có ai mù tịt mới không thấy người giỏi ở bên cạnh.
- Chẳng có ai mù tịt đâu - Hoà nói điềm đạm - Sếp của tôi bây giờ chính là Ms.Bảo đấy. Chị ta mở công ty Hồng Nhật, quy mô nhỏ nhưng hoạt động ổn lắm…
- Chị ta bị sa thải khỏi Red Sun xem chừng lại tốt đấy chứ! - Tôi chợt khựng lại - Ồ, nhưng sao lại là Hồng Nhật. Về ý nghĩa, nó cũng là mặt trời đỏ như Red Sun - Ừ, nhưng quan trọng gì cái chuyện chữ nghĩa lặt vặt ấy. Tôi chỉ lo công việc kinh doanh thôi Lim ạ. Nếu có dự án thiết kế cao cấp, nếu thấy tốt, tôi mời cô cộng tác với bên tôi, nhé. Tiền bên Hồng Nhật chắc chắn không thua kém Red Sun đâu!
Mặc dù cũng khá tham và khoái được giàu có, nhưng tôi đâu phải loại người thấy tiền vẫy vẫy trước mũi là mắt sáng lên như đèn ô- tô. Tôi rụt cổ, nhe răng cười trừ:
- Ui, để em hỏi sếp đã. Chẳng biết nội quy Red Sun có cho phép vừa làm ở công ty, vừa chạy show nơi khác được không nữa…
Hoà liếc nhìn tôi, hơi khó chịu. Ừ, chắc tôi lại vừa phun ra một câu gì ngớ ngẩn lắm đây. Kệ, tôi không để tâm. Miễn là tôi luôn nói thật ý nghĩ trong đầu.
Uống cạn cốc cà phê đá, Hoà nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt anh ta ánh lên tia sáng nâu sẫm, vừa tha thiết, vừa đầy tham vọng:
- Tôi tin một ngày kia, tôi sẽ chạm đến thành công, nhất định thế, Lim ạ. Tôi sẽ trở thành dân thành phố thực sự, chứ không phải là người tỉnh lẻ nữa. Khi đó, tôi sẽ đến tìm Hoàng Anh. Tôi sẽ giành lại cô ấy khỏi tay ông sếp.
Một người đàn ông trẻ hiểu biết như Hoà mà suy nghĩ kỳ quặc ghê. Làm sao giành lại một cô gái? Điều đó tuỳ thuộc vào lựa chọn của cô ta, chứ đâu phải như ý anh muốn. Dù không ác ý gì sất, tôi thề đấy, thật quái quỷ, tôi lại thầm so sánh Hoà với CD Nguyên. Ồ, Hoàng Anh là một cô gái sắc sảo đầy tính toán. Nếu đã có được CD Nguyên, liệu chị ấy có còn nhớ tới Hoà nữa không? Thấy tôi nín thinh, Hoà lại tiếp:
- Tôi quyết làm việc cho Ms.Bảo, vì tôi biết, cách Ms.Bảo làm ăn sẽ phải giành khách hàng với Red Sun. Không lâu nữa đâu, cuộc cạnh tranh sẽ khốc liệt. Tôi phải giúp chị ta triệt tiêu cái gã sếp ngoại quốc đầu hói đã cướp Hoàng Anh của tôi.
Bàng hoàng, tôi nhìn Hoà. Anh ta vừa nói gì? Cuộc chiến đấu giữa Hồng Nhật và Red Sun. Rồi gã ngoại quốc. Tôi có nghe nhầm không nhỉ. Tôi hỏi luôn:
- Ý anh nói gì? Sếp nào chứ? Sếp của Red Sun ư?
- Lim, cô giả điên làm gì. Tôi đã biết mặt gã Peter người châu Á, vẫn đưa đón Hoàng Anh, thuê nhà cho cô ấy, và còn ngủ với cô ấy nữa - Giọng Hoà uất nghẹn.
Bây giờ thì tôi phát sốt thật sự rồi. Tôi lảo đảo đứng dậy. Hoà trả tiền nước rồi đề nghị chở tôi đến thẳng công ty. Tôi ngồi sau xe anh ta, đầu óc quay cuồng với phát hiện tình cờ. Hoàng Anh một mặt là người yêu của CD Nguyên. Nhưng một cách bí mật, chị ấy lại là tình nhân của phó tổng Peter Yeo. Okay, chị ta có thể chơi xấu tôi trong vụ CD Nguyên bị đánh trọng thương. Nhưng chị ấy không được quyền dối gạt CD Nguyên. Anh ấy có thể khắc nghiệt với tôi, có thể la rầy tôi luôn. Có thể anh ấy bắt tôi làm thêm giờ, chẳng đếm xỉa ý tưởng mới tôi trình. Nhưng, CD Nguyên không đáng bị phản bội tệ hại như thế. Người ta có thể bị lừa đảo trong làm ăn. Nhưng bị lừa đảo tình cảm là điều kinh khủng nhất. Lồng ngực tôi loè lên tia lửa nóng rực, phẫn nộ.
Xe Nouvo của Hoà dừng trước cao ốc. Tôi bước xuống, chào anh ta thật nhanh rồi lảo đảo bước vào sảnh, chạy về phía thang máy. Chóng mặt khủng khiếp. Tí tẹo nữa thì tôi ngã bổ vào lưng một người. Anh ta quay lại rất nhanh, giữ vai tôi. Tôi ngước lên. Ôi Chúa! Tia mắt nghiêm khắc của CD Nguyên đang chiếu vào tôi, từ mái tóc bù xù, lướt xuống bộ quần áo nhem nhuốc vì trèo cây, và cuối cùng, nó dừng lại ở đôi tất sặc sỡ. Quýnh quáng, hai bàn chân tôi dẫm đạp lên nhau. Thang máy mở cửa. Gần như túm tai con nhóc đi tất, CD Nguyên đẩy nó vào trong khoang sắt nhỏ, gắt gỏng:
Cô biến đi đâu mấy hôm nay, Lim? Lại con ăn mặc quái dị. Cô muốn người ta nghĩ Red Sun là sở thú à?
Anh không thấy em đang sốt ư? - Tôi trợn mắt - Nhưng em vẫn biết lo lắng bản thiết kế. Em đã trốn nhà để tới làm mà. Em tin mình đầy trách nhiệm…
. CD Nguyên phì cười, cắt đứt lời lẽ ba hoa:
Tôi đang tìm cô, Lim à. Không phải đòi bản thiết kế. Tôi muốn gửi cô đi học…
. Tôi hốt hoảng kêu lên:
Học gì cơ?
.
Học chuyên sâu về đồ hoạ. Tại Úc
. Gần như tôi ngạt thở:
Nhưng em cũng đang học đại học
. CD Nguyên nhún vai:
Vậy thì cô hãy suy nghĩ, quyết định, rồi báo lại với tôi sau
. Thang máy đã lên tầng 12. Tôi và sếp bước ra. Tôi muốn nói ra điều sôi sục trong đầu với CD Nguyên. Nhưng, anh có điện thoại. Hình như Hoàng Anh.
Tôi phải lựa chọn. Cơ hội ập đến thật bất ngờ. Tôi sẽ du học, làm lại từ đầu hay ở lại trong nước hoàn tất chương trình đại học? Tôi sẽ im lặng nhìn CD Nguyên bị Hoàng Anh bịt mắt hay tôi sẽ nói ra hết sự thật, bất kể anh có tin tôi hay không? Đầu tôi lại căng ra như sợi dây đàn.