Bạn
-
Cứ bình tĩnh! (Keep Calm)
- Tuệ Nghi
- 916 chữ
- 2020-05-09 01:20:02
Số từ: 899
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Người ta bảo thế gian có năm bảy loại bạn. nhậu, bạn đồng nghiệp, bạn học, bạn xã hội, bạn xã giao. Nhưng trong hàng tá các mối quan hệ xã hội đó, thân thích được mấy người? Tìm tri kỷ mới khó chứ kết bạn kết bè thì quá giản đơn.
Người ta cũng bảo, đàn bà vốn dĩ chả thân được với nhau chứ nói gì là đến tri kỷ. Nhưng tôi có vài đứa bạn như thế, chúng tôi đều là đàn bà, cái giống vịt giời cạp cạp gặp nhau thì quang quác lên nhưng đứa nào có biến thì lẳng lặng ở cạnh, nâng đỡ nhau, đã giúp thì giúp hết lòng. Tuyệt nhiên chẳng bao giờ hơn thua xem mày đẹp hơn tao, mày giàu hơn tao hay mày giỏi hơn tao. Bởi vì chúng tôi, những người đàn bà dù chẳng hơn ai trong xã hội nhưng lại nhận thức rất rõ ưu thế của mình và tự tin vào bản thân, mỗi đứa một sở trường, không ai phải tị nạnh ai.
Nhưng người ta cũng bảo, đàn bà một khi đã đố kỵ, thì phải tránh xa nhau ra. Tuyệt đối không bao giờ cho nhau cơ hội kết giao dù chỉ một lần, bởi giang sơn dễ đổi nhưng bản tính thì khó dời. Đố kỵ một khi đã nhen nhóm, chỉ là nó cố dìm xuống để tiếp cận nhau vì mục đích nào đó, chứ bảo đã dập tắt hẳn để trở nên tình thương mến thương với nhau thật lòng thì là điều hoang tưởng. Tôi cũng có một vài trường hợp như vậy. Nhiều năm trước bị cư dân mạng hiểu nhầm chửi inh ỏi, bạn cũng là một trong những trường hợp chửi tôi rất ghê, mà chúng tôi chưa từng biết nhau. Sau đó bạn về nước, chúng tôi mời nhau đi ăn, tôi tin rằng trưởng thành là không chấp nhặt những chuyện lệch sóng cỏn con nên bắt đầu giữ liên lạc, chị chị em em, lần nào bạn về nước tôi cũng mời đi ăn uống, tất nhiên tôi chưa từng để bạn phải trả tiền lần nào vì mình đá sân nhà, tôi nghĩ mình chơi đẹp với bạn thì bạn sẽ sống đẹp với mình. Khi bắt đầu thân thiết, bạn khai thác tôi rất nhiều về chuyện gia đình, tình cảm, tháng làm bao tiền, đi nước ngoài sao không đăng ảnh Facebook? Tôi lại nghĩ bạn quan tâm tôi mặc dù bản thân tôi khéo léo lảng sang chuyện khác bởi vì cá nhân tôi là người không thích bị khai thác về đời sống riêng tư. Nhiều lúc thấy tôi đăng những dòng tâm trạng, bạn lại nhắn tin: Có gì nhắn tâm sự với chị nhé, giúp được chị giúp. Tôi xúc động lắm.
Và rồi,
Tôi lại có biến.
Dù muốn dù không thì tôi cũng không tránh được những thị phi năm nào cũng đổ xuống, đời lúc này lúc khác, khi đó hình ảnh hạnh phúc hoàn hảo mà tôi cố xây dựng, giữ gìn, trong phút chốc sụp đổ hoàn toàn. Tôi trở nên đáng thương trong mắt mọi người mặc dù tôi cảm thấy mình vẫn rất ổn. Sáng sớm mở Facebook, tôi thấy cô bạn chị chị em em của mình share một bài viết bênh vực "phe đối lập", bảo "phe đối lập" hãy cố lên?! Tôi dụi mắt đọc lại vì tưởng mình nằm mơ, tôi sợ mình đọc nhầm, tôi sợ bạn tôi viết bảo tôi cố lên mà tôi đọc nhầm, sẽ hiểu nhầm bạn. Nhưng dụi muốn rụng hết cả lông mi, sự thật vẫn là sự thật. đâm cho một nhát không đỡ đươc, cái này gọi là chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Có lẽ nhiều người thấy bất nhẫn nên vào comment phản bác, bạn lặng lẽ xóa đi, tôi lặng lẽ đặt bạn về vị trí cũ trong trái tim mình, là bè chứ chẳng còn là bạn.
Tôi hay nói với đồng bọn vịt giời của mình rằng: Không nên sợ những người nóng nảy, hung dữ. Vì cái dữ của họ lộ rõ ngoài mặt, có bao nhiêu hiện bấy nhiêu. Chỉ nên tránh những người thích lấy tiếng hiền nhân, kẻ thích mang danh phúc đức mà lòng dạ cay độc, thâm hiểm, cái ác lẩn sâu trong bảy thước ruột, làm sao biết được dài ngắn ra sao? Thỉnh thoảng đi ngang thấy bạn share triết lý, dạy người ta phải sống và làm người thế nào. Tôi lại cười buồn.
Vậy đấy, thế gian này muôn màu, con người thì muôn mặt. Có những người bạn khi bạn vui, chúng nó vui, khi bạn buồn thì chúng nó cũng đau và lồng lộn muốn đấm kẻ gây ra nỗi đau cho bạn. Nhưng cũng có những người mang danh là bạn, khi bạn vui thì chúng cay, khi bạn buồn thì chúng hả hê trong lòng và tìm cách xiên thêm vài nhát để bạn chết hẳn mới thôi.
Trong đời, nếu tìm được bạn tốt, thì hãy giữ lấy, bởi đó là phúc phần. Còn nếu va phải bạn tồi, thì kệ đi, cứ bình tĩnh, để cuộc đời tự cuốn nó đi, cuốn theo luôn cả muộn phiền.