• 1,831

Cô độc


Số từ: 466
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Đó có lẽ là một cảm giác rất khó để diễn tả thành lời mà ai trưởng thành cũng phải đôi lần trải qua.
Là khi một mình bơ vơ giữa thành phố tưởng quen thuộc mà sao hôm nay lại lạ xa đến thế, trời thì rét buốt, người thì dửng dưng. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài, những cơn mưa phùn thấm ướt cả thành phố, rả rích rả rích... Mưa ướt con phố, nước mưa tràn mờ kính xe, nước mắt tràn mờ khóe mi, lạc lõng khắp nẻo đường đi lối về.
Là khi mở đi mở lại một bài hát buồn đến não nề, nuốt từng lời bài hát, thấm đến buốt tim gan.
Là khi chỉ mong cho công việc thật nhiều, làm việc đến mệt nhoài, đêm cũng dần buông xuống nhưng vẫn chưa muốn về, vì hiểu về cũng chẳng để làm gì. Không người đón đưa, không người chờ đợi, không có ai cùng ăn một bữa cơm.
Là khi nhiệt độ xuống dưới 10 độ C, đầu buốt đau lảo đảo ra khỏi nhà, leo lên xe, bất giác thở dài.
Là khi nửa đêm thức giấc, đôi tay lạnh cóng đi, cảm giác hụt hẫng cuộc lên, bật sáng đèn, thẫn thờ trong màn đêm, trời vẫn chưa sáng, đèn đường vẫn chưa tắt, ước gì giấc ngủ kéo thật dài cho chóng qua cơn hẫng này.
Là khi xung quanh tiếng cười nói rộn rã, tiếng nhạc xập xình, nhộn nhịp đường phố hội hè, ánh sáng loang loáng nhiều màu sắc. Nhưng trong lòng thì trống rỗng, trong tâm trí chỉ hai màu trắng và đen. Màu trắng để dành cho những bôi xóa ký ức về một ngày đã qua từ rất lâu và màu đen để ngập chìm trong thứ suy nghĩ đặc quánh đầy cô độc.
Là khi chợt thèm một cốc capuchino nóng hổi, thèm ngồi vỉa hè ăn chút ngô chiên và ít mực nướng, làm thêm cốc bia xanh cho qua một buổi tối. Mở điện thoại, lướt qua một loạt danh bạ với những cái tên, cảm thấy nhạt, nên lại thôi.
Là khi thèm được ôm bởi một vòng tay thật ấm, nhưng lại sợ đau. Thèm được nắm tay một người nào đó đi trên phố với những luyên thuyên sự đời, nhưng lại sợ tổn thương. Thèm được một nụ hôn thật sâu, nhưng lại sợ dối lừa. Thèm được yêu thương, nhưng lại sợ tan vỡ.
Thế là thôi...
Vì sợ, nên đành cô độc.
Vì sợ nên đành vô cảm nhìn sự đời, vô cảm đi về phía trước, không vui cũng chẳng còn buồn. Chỉ sợ mở lòng ra, cảm xúc đong đầy quá , đau đớn lại nhiều thêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cứ bình tĩnh! (Keep Calm).