Tản mạn về tình yêu
-
Cứ bình tĩnh! (Keep Calm)
- Tuệ Nghi
- 486 chữ
- 2020-05-09 01:20:00
Số từ: 467
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Thời vụng dại, sẵn sàng vì cái tôi của bản thân mà vứt bỏ tình yêu, quay lưng lại với nhau dù trong lòng không muốn. Là thắng thua hơn kém, là ai nói chia tay trước người đó thắng. Cho đến khi trưởng thành rồi mới hiểu được rằng tìm được nhau đã là rất khó, yêu và giữ được nhau lại càng khó khăn hơn. Mỗi người nhường đi một chút, thắng hay thua không còn quan trọng, quan trọng là vẫn còn có nhau sau bao nhiêu biến cố cuộc đời.
Thời vụng dại, tôn thờ chủ nghĩa một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ cần yêu thôi chẳng cần gì. Trưởng thành rồi mới biết, sống như thế sẽ có ngày phải bán bớt một trái tim vàng đi để mà ăn cơm.
Thời vụng dại, hứa yêu nhau mãi mãi, yêu đến sông cạn núi mòn. Đến khi trưởng thành rồi mới hiểu trên đời này chẳng có điều gì là mãi mãi, kể cả tình yêu. Chỉ có kỷ niệm đẹp mới tồn tại vĩnh viễn trong ký ức của mỗi người, nên sống tốt với nhau được ngày nào quý ngày đó.
Thời vụng dại, mải miết đi tìm một người thật hoàn hảo, thật xứng đáng để giao phó cả cuộc đời. Trưởng thành rồi mới biết, càng hoàn hảo lại càng không thể bền lâu vì hai nửa thuộc về nhau phải là mảnh ghép còn thiếu của nhau, nếu người kia đã hoàn hảo rồi thì một nửa này biết ghép vào đâu?
Thời vụng dại, trách cứ hận thù người đã gây ra lầm lỗi, đối xử tệ với mình. Đến khi trưởng thành rồi, mỗi lần người sai trái, ta tự nhìn lại mình, thật ra ta cũng sai.
Thời vụng dại, ích kỷ ước mong người mãi là của ta. Đến khi trưởng thành rồi mới hiểu, một nửa của mình biết đâu ngày mai sẽ là một nửa của người khác. Nhưng của ai không quan trọng, biết trân trọng lẫn nhau khi còn có nhau mới là điều phải khắc cốt ghi tâm.
Thời vụng dại, cứ nghĩ yêu là phải chết vì nhau. Trưởng thành rồi mới hiểu, yêu không là chết vì nhau mà là phải sống vì nhau.
Thời vụng dại, hạnh phúc là muốn cho cả thế giới biết rằng ta đang hạnh phúc, muốn chạy đi khoe khắp nơi. Khi đã trưởng thành rồi, càng hạnh phúc ta lại càng chỉ muốn giữ cho riêng mình, là một góc yên bình của riêng ta. Bởi vì không phải nói chơi, thời buổi một mét vuông tám chục tên móc túi, cuộn giấy vệ sinh hở ra còn mất chứ đừng nói chi là hạnh phúc.