• 737

CHƯƠNG 47: MỸ NHÂN TẶNG NGÃ MÔNG HÃN DƯỢC


Ông trời à, như vậy có phải là nhanh quá không? Gia đinh vụng trộm với tiểu thư, huống hồ vị tiểu thư đó còn chưa thành niên nữa? Có chút kích thích đây.
-"ai da..ngươi nghĩ đi đâu vậy."
Tiêu nhị tiểu thư cũng ý thức được trong lời nói của mình có chỗ không thoả đáng nên mặt mũi ửng hồng, vội vàng giải thích:
-"Ta bảo ngươi đến kể chuyện cho ta nghe. Mấy ngày nay ta toàn gặp ác mộng, mơ thấy Tiêu gia ta nhà tan của nát. Ta sợ lắm, Lâm Tam à tối nay ngươi đến kể chuyện cho ta nghe được không?"
Thì ra là như vậy, Lâm Vãn Vinh lén lau mồ hôi lạnh, hắn thầm xấu hổ vì những ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu của mình, bất đắc dĩ đành gật đầu nói:
-"Được."
Đã nói chuyện cả ngày trời với Tiêu Ngọc Sương nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng biểu thiếu gia đâu. Buổi chiều nay, Lâm Vãn Vinh trở về phòng của mình sớm hơn thường lệ.
Hắn tìm vài cây Tam Diệp thảo lớn, lấy lá nghiền nát rồi rót thứ chất lỏng có mùi cay cay ấy vào một chiếc bình lớn. Hắn lại lấy một bó lớn hoa hồng và khó khăn lắm mới ép ra được một chút chất lỏng, hắn cẩn thận như đang nắm giữ một bảo vật, rót nó vào một chiếc cốc.
Ở thế giới trước đây Hắn đã từng có chút nghiên cứu về nước hoa, biết là để chưng cất ra một lọ nước hoa cần đến vài chục thậm chí là vài trăm cân cánh hoa. Trong vườn hiện nay có không ít hoa nhưng vẫn không đủ dùng. May mà có Phúc bá ở đây, muốn có bao nhiêu cánh hoa cũng không là vấn đề.
Tự chế tạo "hương tinh" đương nhiên trước hết phải lấy được chất lỏng, ép lấy nước cốt, dùng dung môi để chưng cất là tốt nhất nhưng trong cái thế giới với những điều kiện vô cùng thô sơ như thế này thì làm dung môi bằng cách nào chứ.Vẫn là phương pháp nghiền ép thực dụng nhất, cùng lắm thì lãng phí nguyên liệu một chút, tiền vốn cao một chút thôi.
Hai loại dung dịch đều là dạng gia công thô nên vẫn còn có những mảnh vụn , rất thô sơ nhưng đây vẫn chỉ là một thí nghiệm sơ bộ bước đầu nên những tình tiết này vẫn chưa cần nghiên cứu kỹ quá.
Hai loại chất lỏng này đều cần có một khoảng thời gian để lẵng đọng xuống, ăn tối xong, Lâm Vãn Vinh trở về phòng mình thì thấy chất lỏng đó đã biến thành màu xanh một phần rồi, hắn không thể chờ đợi được vội vàng rót một chút Tam Diệp thảo ra chiếc bát, một mùi cay nồng xộc thẳng lên.Dung dich nước hoa hồng quá quý báu nên hắn không nỡ dùng nhiều, bèn dùng chiếc đũa chấm một chút, đổ vào trong Tam Diệp thảo.
Nói cũng thật kỳ diệu, chỉ một chút dung dịch hoa hồng như vậy thôi mà khi dung hợp với chất lỏng của Tam Diệp thảo thì mùi vị cay cay đó đã giảm đi rất nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ hết, Lâm Vãn Vinh biết nguyên nhân là vì dung dịch hoa hồng quá ít nên hắn đành phải cho thêm một chút nữa.
Quả nhiên, chỉ thêm một chút mà hiệu quả đã vô cùng rõ ràng, không chỉ mùi cay cay nồng nặc kia không còn mà ngược lại mùi hương thanh thanh của hoa hồng lại bay thoang thoảng.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng vui mừng, quả nhiên là hấp dẫn. Để tiến thêm một bước nữa trong thí nghiệm, hắn bèn cho thêm một chút dung dịch hoa hồng nữa, mùi hương thoang thoảng đó trở nên nồng đậm hơn, mùi vị tuy nồng nhưng không khiến cho người ta chán ngấy, hoàn toàn không giống với những bột nước kia.
Mùi hương thanh thanh toả ngát khắp phòng, đắm chìm trong hương thơm của hoa hồng, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn, lão tử phát tài rồi.
-"Ngươi đang làm gì vậy?"
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng hắn truyền tới.
Lâm Vãn Vinh quay người lại thì thấy gương mặt liều diễm của Tiêu Thanh Tuyền.Trời ạ , cô nương này thuộc họ mèo sao mà bước đi không hề có tiếng động như thế.
Thấy trời đã muộn rồi và mình đã làm thí nghiệm được hơn một giờ đồng hồ, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nàng đã đến từ bao giờ và càng không biết nàng đã nhìn thấy những gì bèn nói:
-"Sao nàng lại đến đây?"
Tiêu Thanh Tuyền nói:
-"Ta muốn đến thì đến, còn phải hỏi ngươi sao?"
-"Vậy nàng vào bằng cách nào vậy?"
-"Đêm qua vào bằng cách nào thì đêm nay vào như thế."
-"Lại trèo tường sao? Sáng sớm hôm nay có phải nàng cũng trèo tường phải không?"
-"Ta dựa vào cái gì mà phải nói với ngươi chứ?"
Tiêu Thanh Tuyền dường như đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đây, một chút dịu dàng lấp lánh trên mặt nàng đêm qua giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
-"Tiểu thư, tuy thân phận của nàng cao quý nhưng bất luận thế nào cũng phải hiểu một chút lịch sự chứ, vào phòng trước tiên phải gõ cửa, hiểu không?"
Lâm Vãn Vinh tức giận nói.
Cô nương này mỗi lần vào đều rất thần bí mạc trắc, nếu lại xuất hiện với bộ dạng một trinh tử như đêm hôm qua thì cho dù lão tử không bị bệnh tim thì sớm muộn cũng bị nàng doạ chết. Huống hồ lão tử đang làm chuyện lớn, không thể tiết lộ bí mật, đây là phương pháp bí mật độc môn, mười vạn lượng vàng cũng không đổi được đâu.
-"Cửa của ngươi không hề đóng, ta đương nhiên có thể vào rồi."
Tiêu Thanh Tuyền hùng hồn nói.
-"Nhớ lấy, không được có lần sau nếu không ta sẽ phải giết người diệt khẩu đó."
Lâm Vãn Vinh hung ác nói.
Tiêu Thanh Tuyền lại cười khúc khích nói:
-"Những lời này phải do ta nói mới đúng chứ."
Với công phu của nàng thì việc giết Lâm Vãn Vinh quả dễ như trở bàn tay. Đương nhiên ngoài lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khuôn mặt Tiêu Thanh Tuyền hơi nóng bừng lên.
-"Một mùi thơm rất đặc biệt, có chút giống với hương hoa nhưng lại không phải, đây rốt cuộc là cái gì vậy?"
Tiêu Thanh Tuyền nhìn chiếc cốc nhỏ mà Lâm Vãn Vinh làm thí nghiệm, nàng vô cùng thích thú hỏi.
Nàng xuất thân phú quý, những loại phấn thượng hạng không biết đã dùng bao nhiêu rồi nhưng cũng chưa từng ngửi thấy mùi vị này. Mùi vị này dường như được chế tạo dành riêng cho phụ nữ vậy, nhàn nhạt u nhã, nồng nhưng không gắt, khiến người ta ngửi mãi mà không chán thậm chí còn có chút cảm giác đê mê nữa.
-"Nàng cảm thấy mùi vị này thế nào?"
Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói, cô nương nàng đã là người đầu tiên đụng phải, vậy nàng hãy làm con chuột bạch cho thí nghiệm đầu tiên của ta đi.
Tiêu Thanh Tuyền khẽ cắn đôi môi hồng nói:
-"Rất thơm, rất thuần khiết, rất sạch sẽ… đương nhiên nếu nhạt đi một chút thì ta sẽ thích hơn nữa."
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ lại một bài văn đã từng đọc trước đây gọi là ngửi mùi hương để nhận biết phụ nữ. Đại ý là, từ loại nước hoa mà phụ nữ sử dụng có thể nhận ra được nhu cầu của một người phụ nữ. Thích mùi hương nhẹ nhàng là những người phụ nữ theo đuổi luyến ái trên tinh thần chứ không phải nhục thể.
Ngược lại, thích mùi hương nồng nàn là những người phụ nữ có dục tính tràn đầy.
Nếu nói như vậy, Tiêu Thanh Tuyền này thuộc mẫu phụ nữ chú trọng luyến ái tinh thần rồi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cái.
-"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đây là cái gì? Lúc nãy ta thấy ngươi cứ đi đi lại lại cũng không biết ngươi đang làm những gì nữa."
Tiêu Thanh Tuyền nói. Lâm Vãn Vinh nghe ý nghĩa trong lời nói của nàng thì rõ ràng là nàng đã đến một lúc lâu rồi, xem ra đang quan sát hắn đây.
-"Cái này, ta vẫn chưa nghĩ ra tên, nàng cứ hiểu nó như là một loại phấn mà phụ nữ các nàng hay dùng đi. Bây giờ ta vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm, đợi đến khi làm xong , ta nhất định sẽ tặng nàng một ít."
Lâm Vãn Vinh rộng rãi nói.
Tiêu Thanh Tuyền cười một chút và không nói gì nhưng trong ánh mắt nàng lộ ra một thoáng vui mừng không thể che giấu.
-"Đúng rồi, nàng đến tìm ta làm gì vậy?"
Lẽ nào nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao?"
Lâm Vãn Vinh cười trêu trọc, báo thù sự xuất hiện như ma quỷ của nàng lúc nãy.
Tiêu Thanh Tuyền trợn mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
"Mỗi lần gặp ngươi đều không thể nói những điều tốt lành, nếu như ngươi cứ như vậy ta sẽ không đến nữa đâu."
Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng, Tiêu Thanh Tuyền cũng nghe ra chỗ không đúng trong lời nói của mình nên mặt mũi nóng bừng thầm nghĩ, nàng bị làm sao vậy, gặp hắn là mất đi mực thước, chỉ do con người này da mặt quá dày, hại nàng không còn ra thể thống gì nữa.
Nàng không nghĩ nhiều nữa mà lấy từ trong lòng ra một cuốn sách đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:
-"Cái này, cho ngươi."
-"Đây là gì vậy?"
Lâm Vãn Vinh đón lấy cuốn sách, trên cuốn sách còn thoang thoảng mùi hương ấm áp từ cơ thể của Tiêu Thanh Tuyền.
-"Không phải ngươi hỏi ta vào bằng cách nào sao? Chỉ cần ngươi học được những thứ trong này thì ngươi có thể có được võ công cao cường như ta vậy."
Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên nói.
Lâm Vãn Vinh lật vài trang ra xem, thì ra quyển quyền phổ này còn có vài trang kiếm pháp. Nhìn cuốn sách này niên đại đã lâu đời nhưng không hề có cảm giác rách nát, chắc chắn không phải là bảo bối bình thường rồi, nếu như bán đi nhất định kiếm được không ít ngân lượng đâu.
Lâm Vãn Vinh là một gian thương điển hình, ân trọng của mỹ nhân nhưng cái mà hắn nghĩ đến đầu tiên lại là bạc.
Thấy hắn ngẩn người ra nhìn cuốn sách không nói gì, Tiêu Thanh Tuyền không biết hắn đang nghĩ những gì bèn hỏi:
-"Sao thế?"
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, đưa cuốn sách lại cho nàng nói:
-"Tiếu tiểu thư, đa tạ thịnh tình của nàng nhưng tuổi tác của ta đã không còn nhỏ nữa, xương cốt cũng cứng rắn định hình rồi, lúc này mà lại luyện quyền pháp gì đó nàng thấy có hi vọng không?"
Tiêu Thanh Tuyền làm sao lại không biết . Tuổi tác hắn đã lớn, nếu học từ đầu thì không thể nên chỉ có thể để hắn luyện một chút ngoại công , có chút năng lực tự bảo vệ bản thân. Những quyền pháp và kiếm pháp này đều là bảo bối không biết bao nhiêu người mơ ước có được, nàng không dễ dàng gì mới có thể tặng cho hắn vậy mà thật không ngờ hắn không thèm nhìn kỹ một cái.
Tiêu Thanh Tuyền nói:
-"Con người ngươi quá sắc sảo nên khó tránh khỏi bị người khác bức hại, học một chút võ thuật phòng thân có thể ứng phó bất cứ tình huống nào."
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
-"Tiếu tiểu thư, cảm ơn ý tốt của nàng. Hai người chúng ta thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nàng là nữ hiệp võ công cao cường còn ta là một gia đinh tiêu diêu tự tại.Ta không hề có hứng thú với thế giới đó của nàng."
Kỳ thực Tiêu Thanh Tuyền nói cũng rất có lý, Lâm Vãn Vinh sớm đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Lúc đầu hắn ủng hộ Đổng Thanh Sơn lập xã đoàn là đã có ý thiết lập thế lực của mình rồi. Nghĩ đến đây, hắn bèn nhớ đến Tổng đốc công tử Lạc Viễn, nếu lôi kéo được hắn vào xã đoàn thì vấn đề không có ai hậu thuẫn phía sau mà hắn vẫn lo lắng không phải đã được giải quyết rồi sao? Nhìn tên tiểu tử đó nhảy nhót linh tinh và cũng không hề ra dáng chủ nhân , không chừng là sẽ thành công.
Tiêu Thanh Tuyền không còn cách nào khác nhận lại cuốn sách, trong lòng cũng không biết là có cảm giác gì nữa, lần đầu tiên nàng tặng đồ cho người khác, hơn nữa lại là một người đàn ông có quan hệ mập mờ nhưng lại bị hắn từ chối, nàng nghĩ mãi mà vẫn khó có thể tin được.
-"Lâm Tam, ngươi thật sự muốn ở Tiêu gia làm gia đinh cả đời sao? Với tài hoa và lá gan của ngươi thì chắc sẽ không cam tâm với một cuộc sống bình thường chứ?"
Tiêu Thanh Tuyền suy nghĩ hồi lâu rồi mới cất lời nói.
-"Tiếu thiểu thư, nàng không cảm thấy một người có thể sống hết một đời bình an vui vẻ là một chuyện không dễ sao?"
Lâm Vãn Vinh hỏi lại với thần sắc thản nhiên.
Tiêu Thanh Tuyền trầm tư hồi lâu , cuối cùng thở dài một cái nói:
-"Ta và ngươi tuy có chút hiểu lầm nhưng tối qua ngươi đã cứu trợ ta, ta tặng ngươi cái này chỉ là muốn báo đáp ân tình của ngươi thôi. Ngươi đừng hiểu lầm đó."
Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì chứ, hình như chính là cô nương nàng đã có chút hiểu lầm rồi đó. Lâm Vãn Vinh cười lớn nói:
-"Không phải lo, con người ta trung thành, lương thiện, anh tuấn, phóng khoáng, thích giúp đỡ người khác làm vui, giúp nàng một lần thì có là gì chứ, ngày nào cũng giúp cũng không vấn đề gì."
Tiêu Thanh Tuyền nghe hắn nói luyên thuyên thì trong lòng rạo rực vội vàng nói:
-"Con người ngươi không lúc nào đứng đắn. Ta lại tặng ngươi một thứ khác vậy, xem ra nó có ích với ngươi nhất đó."
Lâm Vãn Vinh kỳ lạ hỏi:
-"Thứ gì vậy?"
Tiêu Thanh Tuyền cũng không nói gì mà lấy từ trong long ra một đống những gói thuốc, nào là Kim Sang Dược, thuốc giải rượu, phòng sái sương, hộ thủ sương, nhiều không kể xiết.
Nàng lấy ra một gói nói:
-"Cái này cho ngươi."
Lâm Vãn Vinh kỳ lạ hỏi:
-"Rốt cuộc là cái gì?"
Tiêu Thanh Tuyền không nín được cười nói:
-"mông hãn dược." (Thuốc mê.)
Trời ạ, Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi lạnh, cô nương này đùa ta hay sao, ta cần thuốc mê làm gì chứ, lẽ nào lại đi làm những trò trêu hoa ghẹo nguyệt à.
Thấy hắn kinh ngạc như vậy, nét mặt Tiêu Thanh Tuyền lộ ra một vẻ vui thích, nàng hắng giọng nói:
-"Con người ngươi chủ ý xấu nhiều, quỷ kế không ít, hại người khác cũng nhiều, thuốc mê này sẽ giúp ngươi được đấy."
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
-"Ta đâu có xấu xa như nàng nói đâu."
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười nụ cười đắc thắng nhưng giả bộ thở dài nói:
-"Ngươi tỏ ra sắc xảo quá lộ liễu, dễ bị người khác đố kỵ, ra ngoài hành tẩu nhất thiết không được sơ hở, đừng vì không cẩn thận mà mắc lừa người khác, ngươi lại không biết võ công, đến lúc đó ta xem ai đến cứu ngươi đây."
Lúc này nàng nói chuyện rất tinh tế nhẹ nhàng, hoàn không giống với thần thái lạnh như băng của nàng. Lâm Vãn Vinh cất lọ thuốc mê đó đi nói:
-"Được, đồ như vậy thì ta xin nhận, không ngờ nàng cũng rất hiểu ta đó chứ."
Tiêu Thanh Tuyền trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ cắn môi nói:
-"Ngươi hãy bảo trọng, ta đi trước đây."
Lâm Vãn Vinh nói:
-"Lúc trèo tường nhớ chú ý một chút, đừng ngã nhé."
Tiêu Thanh Tuyền lườm hắn một cái, hận không thể cho hắn một nhát kiếm, cái mỏ quạ như hắn, bổn cô nương công phu cao cường như vậy làm sao có thể xảy ra tình huống đó chứ, đến lúc phải đi rồi mà không nói được gì tốt đẹp hơn sao?
Nàng ngẩng đầu thấy Lâm Vãn Vinh đang cố nín cười, biết hắn lại đang đấu khẩu với mình nhưng không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp, mặt nàng hơi nóng bừng lên nên vội vàng bước đi.
-"Ngày mai lại đến chứ?"
Lâm Vãn Vinh chẳng biết xấu hổ là gì hỏi với theo.
Thấy nàng hình như không nghe thấy cứ đi thẳng, Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu thầm nghĩ, cô nương này da mặt cũng thật mỏng quá đi.
Đang suy nghĩ thì trong gió thì có một giọng mũi nhè nhẹ truyền đến:
-"uhm."
Đợi hắn ngẩng đầu lên thì Tiêu Thanh Tuyền đã đi mất dạng rồi.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Trong thế giới này, những người phụ nữ thực sự hắn có cảm giác chỉ có hai người. Một người là Đổng Xảo Xảo, Xảo Xảo dịu dàng lương thiện, thích nghe hắn nói chuyện, coi Lâm Vãn Vinh lớn hơn cả trời, Lâm Vãn Vinh rất thích nàng , hắn tuyệt đối không để ai làm tổn thương nàng. Những người con gái như vậy rất thích hợp để lấy về nhà làm vợ.
Còn giữa hắn và Tiêu Thanh Tuyền này cảm giác rất kỳ lạ, không phải là tình yêu, cũng không phải là tình bạn, nếu như nhất định phải phân định rạch ròi thì chính là lớn hơn tình bạn, ít hơn tình yêu, có một chút cảm giác tri kỷ, tuy chẳng có mấy lần gặp gỡ, lại đều là trong hoàn cảnh đầy sát khí nhưng không hiểu sao lại khiến hắn nảy sinh cảm giác này.
Xem ra, ta thực sự là một cao thủ chơi trò mập mờ . Tiêu Thanh Tuyền đã đi mất dạng từ lâu nhưng hắn vẫn đứng đó suy nghĩ yêu đương.
Chỉnh đốn lại suy nghĩ rồi cẩn thận so sánh tỷ lệ phối hợp của hương tinh một chút, hắn nỗ lực nhớ lại những kiến thức có hạn của mình về nước hoa. Phản ứng vừa nãy của Tiêu Thanh Tuyền khiến hắn vô cùng tự tin. Một thiếu nữ xuất thân cao quý như nàng cũng bị mê hoặc bởi mùi hương này thì những người khác chắc chắn không cần phải nói rồi.
Bây giờ Lâm Vãn Vinh đang ôm một đống vàng ngủ rồi. Thí nghiệm này càng làm càng tỉ mỉ, ghi lại những hoàn cảnh so sánh khác nhau, làm đi làm lại những bước quan trọng, ghi lại cẩn thận trên giấy. May mà khi hắn làm giám đốc tiêu thụ, để bảo mật đã nghĩ ra những cách ký hiệu của riêng mình, đảm bảo người khác xem không thể hiểu được.
Làm đi làm lại một lúc, Lâm Vãn Vinh niêm phong kín những chiếc cốc nhỏ với những tỷ lệ khác nhau lại.Chế tạo nước hoa cần phải thử mùi thơm, trong những thời điểm khác nhau ngửi cùng một mùi hương sẽ có những mùi vị khác nhau, dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói thì gọi là thử hương. Chút đạo lý này Lâm Vãn Vinh có thể hiểu được.
Bận rộn một lúc thì Lâm Vãn Vinh nghe thấy bên ngoài có một con nha hoàn đang gọi tên mình, nhìn sắc trời thì thấy đã không còn sớm nữa nên hắn bèn nhớ ra đêm nay còn phải đến chỗ Tiêu Ngọc Sương kể chuyện nữa.
Chà, người mà có bản lĩnh thì việc cũng thật nhiều.
Tú lầu của nhị tiểu thư nằm chính giữa của Tiêu phủ, phía trước là nơi đại tiểu thư ở còn đằng sau là nơi Tiêu phu nhân sống. Tiêu Ngọc Sương khi còn nhỏ sống cùng tỷ tỷ của mình nhưng sau đó đến mười sáu tuổi biết búi tóc nghĩa là đã là một thiếu nữ thành niên rồi thì liền chuyển đến tú lầu được chuẩn bị riêng cho nàng.
Cái lầu nhỏ này rất vuông vắn, bốn góc là bốn cây cột trụ sơn đỏ đen, trên mái lợp ngói vàng, bên ngoài nhìn vào rất phổ thông, chỉ là trên tấm biển treo trước cửa chính lại được dát vàng.
Lên trên lầu là một văn phòng nhỏ rất u nhã, trong phòng mùi thơm thoang thoảng, đi qua thư phòng là một căn phòng khách nho nhỏ. Tiêu Ngọc Sương mặt tươi như hoa, thấy Lâm Vãn Vinh đến vội vàng chạy đến kéo tay hắn nói:
-"Lâm Tam, ngươi đến rồi."
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
-"Nhị tiểu thư đã dặn dò, ta làm sao dám không đến chứ."
Nha hoàn bưng đến một cốc trà xanh, Tiêu Ngọc Sương đích thân đặt vào tay Lâm Vãn Vinh nói:
-"Lâm Tam, đây là Vũ hoa trà vừa đưa đến ngày hôm qua đấy, ngươi thử xem thế nào?"
Lâm Vãn Vinh uống thử một ngụm, quả nhiên mùi thơm xộc lên mũi, miệng còn lưu lại hương thơm khiến cho ngay cả một người không am hiểu về trà đạo như Lâm Vãn Vinh cũng bất giác phải thầm khen là trà ngon.
Tiêu Ngọc Sương thấy hắn uống một hơi hết sạch nước trà thì che miệng cười khúc khích nói:
-"Ở đâu có kiểu thưởng thức trà như ngươi chứ, uống vội như vậy làm gì, đâu có ai cướp của ngươi chứ?"
Nói xong nàng vẫy tay bảo nha hoàn mang lên một cốc khác.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-"Đã là trà ngon, lại hân hạnh được nhị tiểu thư tự tay dâng trà, ta nào dám chậm trễ, cho dù là hoàng liên thì ta cũng uống một hơi hết luôn."
-"Con người ngươi thật xấu xa quá đi."
Tiêu Ngọc Sương che miệng cười nói:
-"Phải rồi, chuyện hôm nay ta nói với ngươi ngươi đã có cách gì chưa?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, quả nhiên không sai, cô nương này đối xử lễ phép với kẻ dưới thì ra là có mục đích khác. Lâm Vãn Vinh thở dài một cái nói:
-"Nhị tiểu thư, trong lòng ta tuy đã có một số ý nghĩ nhưng nói ra với nàng cũng vô dụng thôi."
Tiêu Ngọc Sương hiểu ý của hắn, nàng tuy là nhị tiểu thư nhưng do tuổi tác còn nhỏ nên chưa được tham dự vào công việc của Tiêu gia, những gì mà nàng nói đương nhiên mọi người không coi trọng rồi.
-"Lâm Tam, ngươi thật sự có cách sao?"
Tiêu Ngọc Sương cẩn thận hỏi lại, nàng hơi cau mày tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
-"Không thể nói là có cách, chỉ có thể nói là có một số suy nghĩ thôi. Nhị tiểu thư à ta nói một câu hơi khó nghe. Nếu hợp doanh với người khác, Tiêu gia chúng ta chỉ còn đường chết mà thôi."
Lâm Vãn Vinh nói như chém đinh chặt sắt.
-"Ngươi nói thật chứ?"
Tiêu Ngọc Sương run rẩy hỏi lại.
Lâm Vãn Vinh biết giọng điệu quyết liệt lúc nãy của mình đã doạ tiểu cô nương này rồi, dù sao nàng vẫn còn là một tiểu cô nương chưa từng tham gia thương trường nên hắn dùng ngữ khí mềm mỏng hơn nói:
-"Nhị tiểu thư, ta không lừa nàng đâu. Kế sách hợp doanh này là dã tâm của lang sói, nó ẩn chứa hiểm hoạ vô cùng vì thế tuyệt đối không thể xem thường được."
Tiêu Ngọc Sương không hiểu những thứ đó nhưng nàng có một lòng tin gần như là tuyệt đối với Lâm Tam nên vội vàng kéo tay hắn vừa khóc vừa nói:
-"Lâm Tam, vậy phải làm thế nào, lúc nãy ta nghe ngữ khí của nương thân và tỷ tỷ dường như có chút lung lay rồi, họ sắp bị tên họ Đào đó thuyết phục rồi."
Trong Tiêu gia đại trạch có thể có một tiểu cô nương trẻ tuổi hoàn toàn tin tưởng hắn như vậy, Lâm Vãn Vinh thấy vô cùng cảm động nhưng với thân phận một kẻ dưới, hắn căn bản không thể tham gia vào chuyện kinh doanh của Tiêu gia, huống hồ hắn cũng không muốn quản. Lão tử chỉ là một kẻ dưới, lẽ nào thực sự phải phát huy tinh thần vì chủ nhân sao.
Tiêu Ngọc Sương thở dài một tiếng nói:
-"Lâm Tam, ta sợ lắm, ngộ nhỡ Tiêu gia chúng ta không còn nữa vậy nương thân và tỷ tỷ phải làm thế nào đây? Ta sẽ ra sao? Ngươi sẽ ra sao?"
Nha đầu này quả khiến người khác thương cảm, Lâm Vãn Vinh trấn an nàng nói:
-"Nàng yên tâm đi , đó chỉ là tình huống xấu nhất, huống hồ phu nhân và đại tiểu thư thông minh tài trí như vậy, sao lại không nhìn ra chứ, nàng yên tâm đi."
Tiêu Ngọc Sương buồn bã nói:
-"Nếu được như ngươi suy nghĩ thì tốt quá."
Lâm Vãn Vinh thấy thời gian không còn sớm bèn nói:
-"Nhị tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta phải về đây."
Tiêu Ngọc Sương vội vàng kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:
-"Ngươi vẫn chưa kể chuyện cho ta mà. Mấy hôm nay ngày nào ta cũng gặp ác mộng, sợ lắm à. Lâm tam, ngươi kể chuyện cho ta nghe được không?"
Tiểu nha đầu này rõ ràng là rất đáng thương, Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng vô cùng thương cảm bèn nói:
-"Được rồi, hôm nay ta sẽ kể cho nàng nghe câu chuyện anh hùng xạ điêu."
-"uhm"
Tiểu nha đầu nằm bò trên bàn, hai tay đỡ đầu, ngơ ngẩn nghe hắn kể chuyện.
Lâm Vãn Vinh làm giám đốc tiêu thụ lâu rồi nên sớm đã luyện thành bản lĩnh khoác lác khoa trương vô hạn, nhỏ thì kể thành lớn, lớn thì kể thành biển, câu chuyện này kể lại một lượt thật khiến người ta xiêu hồn lạc phách, tất cả các nhân vật đều phải xót xa.
-"…..Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở trên đảo Đào Hoa sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ." Xem kìa, câu chuyện anh hùng xạ điêu này thật là dài quá, hại Lâm Vãn Vinh đã rút gọn nội dung lắm rồi mà vẫn phải kể mất hơn một tiếng đồng hồ và uống đến một bình lớn Vũ Hoa trà . Xem ra lần sau phải chọn một câu chuyện ngắn thôi, kể câu chuyện buôn bán lừa gạt gì đó.
Nhị tiểu thư hào hứng nghe hồi lâu, thấy hắn đã kể hết liền mỉm cười nói:
-"Lâm Tam, câu chuyện này ngươi nghe thấy ở đâu vậy? Sao ta cảm thấy giống như tiên sinh giảng bài vậy, hay lắm. Ta rất thích, sau này trước khi ta đi ngủ ngươi đều kể chuyện cho ta nghe được không?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cực Phẩm Gia Đinh.