Chương 1151: Còn có lần sau thì sẽ phế một cánh tay của mày (5)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 793 chữ
- 2022-02-08 03:07:18
Cả sáng hôm đó, Nhiếp Nhiên ngồi trong văn phòng của Lệ Xuyên Lâm không hề nhúc nhích, có cảnh sát tiến vào báo cáo công việc buổi sáng, thấy Nhiếp Nhiên ở trong văn phòng thì ngạc nhiên.
Cô...
cô gái này vào đây lúc nào, sao bọn họ không thấy nhỉ? Không lẽ Đội trưởng Lệ định dẫn bạn gái đi làm thật đấy à? Núi băng tan rồi, không ngờ lại trở nên dính người như thế, chậc chậc chậc...
Viên cảnh sát ôm theo tâm tình thắc mắc kia rời khỏi văn phòng của Lệ Xuyên Lâm rồi bắt đầu tải tin ra bên ngoài.
Nhưng hai người trong văn phòng lại hoàn toàn không hề hay biết, một người vùi đầu xem video, một người chăm chú làm việc.
Đến tận lúc ăn cơm trưa, cảnh sát bên ngoài mang cơm hộp vào, điện thoại của Lệ Xuyên Lâm vang lên.
Viên cảnh sát kia đặt cơm hộp xuống rồi biết điều lui ra ngoài.
Lệ Xuyên Lâm nói mấy câu đơn giản trong điện thoại, sau đó nói với Nhiếp Nhiên đang ngồi trên sofa:
Tôi đã tìm được Mã Cường rồi.
Nhiếp Nhiên lập tức bật dậy, hỏi:
ở đâu?
Tôi nhờ một số mối quan hệ riêng, phát hiện ra hắn đang trốn tại nhà bạn mình, giờ tôi dẫn cô đi tìm hắn.
Nói xong, Lệ Xuyên Lâm đứng lên thu dọn đồ trên bàn, định dẫn cô đi tìm người.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại từ chối:
Không cần đâu, anh cứ đưa địa chỉ đây, tôi tự đi tìm là được rồi.
Cô đi một mình không an toàn, tôi đưa cô đi.
Không cần đâu, tốt nhất anh đừng dính vào chuyện này thì hơn.
Nếu bạn cho vay nặng lãi biết có cảnh sát nhúng tay vào, tôi sợ mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.
Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối lời đề nghị của anh ta.
Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên, qua hồi lâu sau mới nói:
Vậy cô phải cẩn thận đấy.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên nói đúng, cũng biết là nếu cô đã quyết thì sẽ không thay đổi ý định.
Lệ Xuyên Lâm viết địa chỉ lên giấy rồi đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhận lấy tờ giấy cũng không nói gì, cô tiện tay vơ vội hộp cơm trên bàn sau đó lập tức rời khỏi Cục Cảnh sát.
Cô bắt taxi đi thẳng đến địa điểm ghi trên giấy.
Nơi Mã Cường đang ở là một vùng ngoại ô xa xôi của thành phố Z.
Đến nơi, Nhiếp Nhiên quẹt thẻ thanh toán rồi xuống xe.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhân lúc chủ quán không để ý, cô thuận tay lấy một chiếc mũ mà họ bày bán ở bên ngoài.
Cô đội mũ lên, nhanh chóng đi về phía tòa nhà được viết trên dòng địa chỉ.
Đây là một khu nhà rất cũ, không có thang máy, có mấy gia đình ở tầng trệt không chịu đổ rác, trong thời tiết oi ả nóng nực này, mùi rác bốc lên thật kinh tởm.
Nhiếp Nhiên đi bộ lên tầng, nhanh chóng tìm được số nhà ghi trên địa chỉ, và bấm chuông cửa.
Kính coong...
kính coong...
Một hồi lâu sau, trong nhà mới truyền ra một giọng nói kỳ quái:
Ai thế?
Nhiếp Nhiên cúi đầu, đè thấp vành mũ, nói với người trong nhà,
Người giao đồ ăn
Cô giơ hộp cơm đã ăn sạch trong tay lên chỗ mắt mèo ở cửa, ý bảo hắn mau mở cửa ra.
Người trong nhà vừa nghe thấy là đồ ăn thì kinh ngạc tới mức quên cả đổi giọng,
Đồ ăn? Tôi đâu có đặt đồ ăn đâu!
Nhiếp Nhiên nhíu mày, hơi mím môi, dáng vẻ rất không kiên nhẫn:
Không gọi đồ ăn? Không đúng, địa chỉ trên hóa đơn là ở đây mà.
Này! Anh ơi, không phải anh đang đùa tôi đấy chứ! Tưởng tôi là con gái nên bắt nạt đúng không?
Chẳng lẽ thằng kia đặt giúp mình à?
Người trong nhà nhìn qua mắt mèo, thấy trên tay có đúng là một hộp cơm, người giao hàng cũng là một cô gái trẻ thì mới thoáng thả lỏng:
Đến đây, đến đây!
Tiếng mở khóa cửa vang lên.
Người đàn ông đứng sau cánh cửa mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi, chân đi dép lê, vừa nhìn đã biết là nhiều ngày không ra khỏi cửa rồi.
Đồ ăn đâu?
Hắn giơ tay ra hỏi.
Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu, sau khi xác nhận gương mặt này chính là Mã Cường mà mình đang tìm kiếm, cô lập tức nở nụ cười lạnh,
Ở trong này.
Sau đó, cô ném hộp cơm trong tay về phía mặt Mã Cường.