• 6,903

Chương 1412: Diễn một vở kịch hay cho anh xem - đền một bữa cơm


Hừ! Đâu có giống quân nhân chứ.
Nghiên Tịch nhìn về chỗ Nhiếp Nhiên, giọng điệu hòa giải:
Không thể nói như vậy được, dù sao cô ấy cũng là con gái mà.
Câu nói đó càng khiến những binh sĩ nữ xung quanh khinh miệt và xem thường Nhiếp Nhiên nhiều hơn.

Nhiếp Nhiên nhận lấy hộp cơm giữ nhiệt lớp trưởng lớp cấp dưỡng đưa cho cô, lúc này Tống Nhất Thành cũng bê đĩa đồ ăn của mình, thấy đồ ăn của cô và mình không giống nhau, anh ta mới chợt nhớ ra.


Cô vẫn luôn ăn cơm bệnh nhân à?



Cô không sợ trong này lại bị bỏ thuốc à?
Tống Nhất Thành hỏi xong thì đột nhiên hiểu ra, ánh mắt sáng lên,
Chẳng lẽ là bởi vì có tôi ở bên cạnh nên cô mới yên tâm sao?
Nhiếp Nhiên liếc anh ta như nhìn kẻ ngốc,
Thuốc đã bị tôi lấy đi rồi, lấy cái gì ra mà bỏ? Hơn nữa hắn sẽ không bỏ thuốc cho tôi lúc không huấn luyện.
Tống Nhất Thành ngượng ngùng sở mũi,
Cô thật thông minh.
Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ có ánh sáng tốt, phơi nắng ăn trưa.

Tống Nhất Thành hỏi:
Nhưng tại sao người kia phải bỏ thuốc cô? Giữa cô và hắn có mâu thuẫn gì à?
Nhiếp Nhiên lắc đầu,
Không biết, tôi chỉ biết là thuốc do người lớp cấp dưỡng bỏ, nhưng rốt cuộc ai chỉ thị thì tôi không biết.

Vậy cô cho tôi xem kịch hay thế nào?

Bí mật.
Nhiếp Nhiên khẽ cười.


Ăn nhiều một chút, bây giờ cô vẫn rất yêu.
Anh ta gặp cái đùi gà chưa động đến ở trong bát mình vào bát Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên không thích hành động như vậy.

Cô nhìn cái đùi gà đặt trong bát, khẽ cau mặt lại, sau đó lại gắp trả cho anh ta,
Tôi không thích ăn thịt gà.


Hành động này của cô khiển Tống Nhất Thành sượng mặt.

Cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, nhưng đáy mắt lại thoáng qua chút mất mát.

Sự từ chối công khai này khiến trái tim thiểu nam của anh ta bị tổn thương.

Chờ Nhiếp Nhiên ăn xong, Tống Nhất Thành để đũa xuống, hỏi dò:
Ăn cơm xong rồi, buổi chiều cố định làm gì?

Buổi chiều tôi làm gì không liên quan đến anh thì phải, đã ăn cơm xong rồi, đừng được voi đòi tiên nữa.
Tuy Nhiếp Nhiên cười nhưng trong lời nói đã lộ ra ý cảnh cáo.

Tống Nhất Thành cũng là người thông minh.

Lần ăn cơm này anh ta đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất đây là một sự tiến bộ.

Vì vậy anh ta cũng giữ lại cho mình một phần đường lui,
Được rồi, còn mấy lần nữa tôi giữ lại lần sau dùng.

Nhưng mà...
Anh ta dùng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
Mặc dù không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng nếu như có gì giúp được, lúc nào tôi cũng có thể góp sức.

Giúp được, cho tôi hai hộp thuốc này đi.
Nhiếp Nhiên cong môi cười, nói đùa giơ tay ra đòi.

Tống Nhất Thành nhìn đôi tay trắng nõn xinh xắn ở trước mặt mình, vẻ mặt cứng lại.

Nhiếp Nhiên tưởng là anh ta bị yêu cầu của mình làm khó, đang muốn rụt tay lại thì nghe thấy Tống Nhất Thành nghiêm túc nói:
Thật ra tôi có Metformin dược liệu mạnh hơn, hiệu quả nhanh hơn.
Đến lượt Nhiếp Nhiên ngẩn ra:
Đạo đức nghề nghiệp của anh đâu rồi?
Tống Nhất Thành tức giận nói:
Bị chó ăn rồi, được chưa?
Nhiếp Nhiên đăm chiêu:
Tôi chấp nhận đáp án này.

...
Sắc mặt Tống Nhất Thành hơi đen lại.

Nhìn thấy sắc mặt anh ta, cô khẽ cong môi lên, lần này nói nghiêm túc hơn hẳn,
Đợi đến lúc cần tôi sẽ đến tìm anh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.