• 6,903

Chương 1434: Trừng phạt? không, gieo nhân nào gặp quả nấy mà thôi


Cuối cùng cô ta chạy đến nơi che chắn, đang muốn chui vào thì nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh lùng quát khẽ,
Đi ra ngoài! Đây là địa bàn của tôi.
Diệp Tuệ Văn dừng bước.

Nước mưa mùa đông lạnh như băng hắt vào mặt làm sắc mặt cô ta tái đi.

Cô ta run rẩy, khó hiểu và kinh ngạc nói:
Nơi che chắn này có một nửa công lao của tôi, sao lại thành địa bàn của cô rồi?
Không biết có phải là ông trời cố ý đùa với cô ta không.

Cô ta vừa mới rời khỏi nơi này, đi không bao lâu đột nhiên mưa như thác đổ đập mạnh vào cô ta.

Vốn dĩ cô ta định cắn răng tiếp tục đi về phía trước, nhưng mưa càng lúc càng lớn, đập lên người đau âm ỉ, ép cô ta không thể không quay lại.

Ai ngờ còn chưa kịp đi vào tránh mưa đã bị đuổi ra.

Nhiếp Nhiên thoải mái gật đầu,
Không sai, ban nãy đúng là cô có một nửa quyền ở đây, nhưng khi cô rời đi thì coi như tự động từ bỏ rồi, đương nhiên đây đã trở thành chính là địa bàn của một mình tôi.

Cái gì?
Diệp Tuệ Văn giận đến mức bật cười.

Trên đời này còn có cái lý do này à? Đúng là không bình thường! Diệp Tuệ Văn lười tranh cãi, đang khom người muốn chui vào, Nhiếp Nhiên vung con dao quân dụng trên tay, cắm xuống đất cách mũi chân Diệp Tuệ Văn chưa đến một centimet.


Tôi cảm thấy chắc cô sẽ không muốn đánh đối kháng với tôi ở đây đâu.
Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, nhưng trong lời nói nồng nặc sự uy hiếp.

Diệp Tuệ Văn thấy Nhiếp Nhiên rút dao ra thì đã nổi điên.

Nhiếp Nhiên là quân nhân, chỉ riêng việc vung dao với chiến hữu của mình đã có thể khiến điểm đánh giá tổng hợp thành số 0 rồi.


Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng!
Diệp Tuệ Vân đứng dưới làn mưa, giọng nói lộ ra sự tức giận mà ngay cả nước mưa lạnh như băng cũng không thể dập tắt được.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng ngước mắt lên,
h, tôi quá đáng chỗ nào?



Tối hôm qua cô bắt tôi đội mưa xây dựng chỗ che chắn, trời tối đi bắt cá cho cô cũng thổi đi, bây giờ còn vì đuổi tôi ra ngoài mà dùng dao quân dụng uy hiếp tôi!
Tiếng mưa to khiển giọng Diệp Tuệ Văn hơi nhỏ.

Nhiếp Nhiên có một chân lên, một tay tùy ý đặt lên trên đầu gối, nhếch mép cười,
Đội mưa xây dựng nơi che chắn, trời tối bắt cá không phải đều là cô tự nhận lấy à?
Cái gì? Tự nhận lấy? Cô ta tự nhận lấy như vậy là vì ai Toàn thân Diệp Tuệ Văn ướt đẫm, mặt cũng lạnh đến tái nhợt, nhưng sự giận dữ ở đáy mắt lại cháy hừng hực.


Thấy tôi không làm việc nên để ép tôi làm việc, cô đã cố ý lãng phí thời gian, không phải sao?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, ý cười như có như không ở khóe miệng vô cùng chói mắt.

Diệp Tuệ Văn nghe được câu nói kia, lửa giận vốn không ngừng lan rộng giống như bị kim đâm một cái, xẹp xuống ngay lập tức.

Cô ta kinh ngạc, buột miệng nói:
Cô đã nhận ra rồi?
Câu nói này đã ngầm thừa nhận.

Diệp Tuệ Văn có cảm giác mình giống như là con dê con đợi làm thịt, bị Nhiếp Nhiên tùy ý quan sát.

Cảm giác bị nhìn thấu đó giống như vai hề, khiến cô ta lập tức bực bội, quay đầu đi hậm hực lẩm bẩm,
Ai bảo cô thừa dịp đục nước béo cò!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.