• 6,910

Chương 1446: Kết bạn đồng hành ư? không có hứng thú!



Anh cho tôi một chút! Đây là cá do tôi bắt mà!
Diệp Tuệ Văn bực bội nói.


Nào nào nào, cô từ từ, cá rơi mất bây giờ!
.

Tôn Hạo không dám tranh đoạt nhiều với Diệp Tuệ Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta cầm nửa con cá đi.

Uông Tư Minh ăn xong cái đùi thủ trong tay liền hỏi hai người bên cạnh:
Ban đầu hai người đi đường nào?
Diệp Tuệ Văn cũng ăn xong, cô ta lấy bản đồ ra chỉ cho anh ta xem,
Tôi vốn đi đường này.
Tôn Hạo cũng lại gần rồi liếc mắt nhìn, chỉ vào con đường mà Diệp Tuệ Văn chỉ, anh ta nói:
Tôi cũng đi đường này, vốn nghĩ là đường này sẽ tương đối an toàn, ai ngờ tất cả đều là cạm bẫy, chẳng bao lâu tôi đã ngã luôn

rồi.



Anh là thành viên lớp 1 mà còn sợ mấy cạm bẫy kiểu này sao?
Diệp Tuệ Văn liếc nhìn anh ta, trong mắt ẩn chứa ý cười nhạo.

Tôn Hạo vội phản bác:
Lớp 1 thì làm sao chứ? Lớp 1 cũng là người cơ mà, có phải khúc gỗ đầu, vẫn có thể bị đánh, bị ngã chứ.

Tôi nghĩ rằng sĩ quan huấn luyện An sẽ huấn luyện các anh thành những chiến sĩ sắt thép cơ!

Điều kiện tiên quyết là phải có sĩ quan huấn luyện An ở đó đã! Mà thầy ấy lại bị bệnh, nhưng lại không thích người khác đến thăm.

Vậy à? Mà thôi nói gì thì trong lúc sát hạch huấn luyện mà anh còn có thể mắc bẫy thế này, xem ra anh thuộc loại cản trở của lớp 1 rồi.

Này này này, không được công kích cá nhân như vậy!

Tôi đang nói sự thật mà.
Hai người bọn họ cứ thế, anh một câu tôi một câu, âm lượng càng ngày càng lớn.

Uông Tư Minh không nhịn được nhắc nhở một cầu,
Này, nói nhỏ chút, Nhiếp Nhiên đang ngủ.
Hai người kia lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên rồi cùng im bặt, nhưng ánh mắt cả hai vẫn tiếp tục
trao đổi
không hề gây ra tiếng động.

Lúc này, người được cho rằng đang ngủ say là Nhiếp Nhiên đã mở mắt ra vào lúc mà Tôn Hạo đề cập tới sĩ quan huấn luyện An.

Lúc nghe Tôn Hạo nói những lời đó, chẳng hiểu tại sao, tâm tình uể oải, buồn ngủ của cô bỗng chốc bị phá hỏng.

...

Sĩ quan huấn luyện An không thích người tới thăm anh ta.

Không thích ư? Nhiếp Nhiên nhớ lại ngày hôm đó, một mình anh ta ngồi trong vườn hoa nhỏ ở bệnh viện, vừa yên tĩnh, lại vừa cô độc.

Không biết có phải vì cô đã lén lút bỏ thuốc anh ta hay không mà cô luôn quan tâm tới tình hình của anh ta.

Theo lý thuyết, hôm đó, lúc thấy tình huống của anh ta ở bệnh viện thì không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, hiện giờ tuổi tác và cơ thể anh ta đều đang trong giai đoạn vàng trong quân đội, cùng lãm chỉ là hơi suy nhược mà thôi.

Nhưng đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, anh ta vẫn lần lữa không quay về đơn vị.

Rốt cuộc là vì sao chứ? Bị cái chết của Thiên Dạ đả kích ư? Càng nghĩ nhiều, tinh thần cô càng tỉnh táo.

Mãi cho tới khi ba người Diệp Tuệ Văn thảo luận xong xuôi đường đi tiếp theo rồi đi ngủ, Nhiếp Nhiên vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.