• 6,910

Chương 1452: Đường cùng? gặp phải cạm bẫy!


Khi Diệp Tuệ Văn ngã thêm một lần nữa, sau đó lại được Tôn Hạo cứu giúp kịp thời một lần nữa, Tôn Hạo rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn hỏi,
Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi được không?

Tối hôm nay chúng ta nhất định phải đi vòng qua đây.
Uông Tự Minh đi đầu nói,
Địa thể nơi này quá hiểm trở, rất dễ gặp chuyện không may.

Diệp Tuệ Văn, cô cố gắng thêm một chút nữa.

Tôi không sao, vừa nãy tôi không nhìn thấy rõ thôi.
Diệp Tuệ Văn và thoải mái nói.


Cái gì gọi là không sao chứ? Nếu vừa rồi tôi không đỡ cô kịp thì cô đã ngã lăn xuống luôn rồi.
Rõ ràng Tôn Hạo không tin lý do thoái thác của cô ta.

Rõ ràng cô ta đã mệt tới mức bước một bước là phải thở hổn hển rồi mà hết lần này tới lần khác vẫn nghiến răng để tiếp tục tiến về phía trước.

Thật sự không thể hiểu nổi cô ta, nói một câu mệt thì sẽ chết hay sao?
Tôi nói không sao là không sao!
Diệp Tuệ Văn lạnh lùng quát khẽ một tiếng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.


Hừ, binh sĩ nữ này thật là...
Tôn Hạo tức giận tới ngứa cả răng nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ nguyền rủa một tiếng rồi lại đi theo.

Trong bóng đêm đen kịt, gió lạnh không ngừng gào thét, ba người bọn họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước không hề ngừng nghỉ.

Không biết đã đi bao lâu, Diệp Tuệ Vân cảm thấy đôi chân của mình gần như đã mất cảm giác nhưng cô ta vẫn kiên trì, cắn chặt răng đi theo tới cùng.

Vào giây phút này, cô ta không thể không bội phục học viên của lớp 1.

Trước đây, cô ta chỉ từng được nghe kể rằng học viên của lớp 1 ưu tú thế nào, xuất sắc ra sao chứ chưa từng có cơ hội được chứng kiến tận mắt.

Cuối cùng thì hôm nay cô ta cũng có thể thấy được rồi! Diệp Tuệ Văn theo sát hai người bọn họ, lại đi qua thêm một triền núi nữa, lúc này rốt cuộc Uông Tư Minh cũng nói:
Được rồi, nơi này có thể tạm nghỉ ngơi một chút, hơn nữa khoảng cách từ đây tới điểm tập kết cũng chỉ còn một nửa lộ trình nữa thôi.
Diệp Tuệ Văn vốn vẫn đang cắn răng kiên trì, khi nghe thấy cậu có thể tạm thời nghỉ ngơi thì đã có thể thở ra, đặt mông ngồi xuống.

Tôn Hạo thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta thì hơi không đành lòng, vì vậy anh ta đành xung phong nhận việc,
Vậy tôi sẽ đi thăm dò tình hình xung quanh đây một chút, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhóm lửa và nghỉ ngơi ở đây một lát.
Uông Tư Minh gật đầu,
Tôi đi kiếm vài cành cây về nhóm lửa.

Vậy còn tôi, cẩn tôi làm gì đây?
Diệp Tuệ Văn lập tức bò dậy, cũng muốn đi hỗ trợ.


Cổ tạm thời nghỉ ngơi một lát trước đi, nếu lát nữa tôi may mắn mà tìm được đồ ăn thì để cô xử lý, được chứ?
Uống Tư Minh thấy dáng vẻ cố gắng lắm mới có thể đứng vững của cô ta thì cười nói.

Anh ta biết, nếu bảo cô ta nghỉ ngơi đi thì cô ta nhất định sẽ không đồng ý.

Sau một ngày ở cạnh nhau, rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu được vài điều.

Thà rằng để bản thân mệt chết chứ cũng không chịu mở miệng nói dù chỉ một câu, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới mọi người, tính cách cứng cỏi như vậy của cô ta thật ra cũng có vài phần giống với Nhiếp Nhiên.


Vậy cũng được.
Diệp Tuệ Văn nhận nhiệm vụ rồi lại ngồi xuống, lẳng lặng cho hai người bọn họ quay lại.

Nhưng đúng lúc này, từ đằng xa lại truyền tới một tiếng hét,
Aaaaaa...
Uông Tư Minh đang định tìm cành cây để nhóm lửa và Diệp Tuệ Văn đang ngồi nghỉ ngơi một lát đều biến sắc.


Tôn Hạo? Là tiếng của Tôn Hạo!
Diệp Tuệ Văn khẽ hô lên một tiếng,
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau đó, hai người bọn họ vô cùng ăn ý mà đều chạy ngay về phía phát ra âm thanh.


Tôn Hạo, có chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu?
Diệp Tuệ Văn vừa chạy tới vừa quát gọi về hướng đó.

Khắp nơi trong rừng cây đều văng vẳng tiếng của Diệp Tuệ Văn.


Tôn Hạo, cậu có làm sao không? Cậu đang ở đâu?
Uông Tư Minh cũng hét lên.

Trong lúc đó, Tôn Hạo xui xẻo đáng thương đang bị treo ngược trên cành cây, đầu chúc xuống mặt đây, không ngừng bị giật giật trên cây.

Anh ta không thể nào nghĩ ra được rằng ở nơi dốc đứng nguy hiểm thế này mà quân đội vẫn còn thiết kế bẫy rập được! Chết tiệt, buổi tối đen kịt đáng sợ tới mức khiến tim anh ta muốn ngừng đập.


Tôi ở đây, mau tới cứu tôi!
Anh ta vẫn cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể rồi quay về phía xa mà hô to lên.

Ở đằng xa, Diệp Tuệ Văn và Uông Tư Minh nghe được âm thanh của Tôn Hạo thì vội vàng chạy nhanh tới.

Đến nơi, họ thấy Tôn Hạo đang bị treo ngược trên cành cây, trông rất giống một con sâu bướm.


Mau, mau thả tôi xuống!

Anh chờ một lát.
Trong rừng cây tỏi đen mờ mịt, Uông Tư Minh cẩn thận bước từng bước lại đó, anh ta rất sợ quanh đây còn cái bẫy thứ hai, thứ ba nào đó nữa đang chờ mình bước vào.

Nếu một khi mình không cẩn thận mà rơi vào bẫy thì sẽ vô cùng nguy hiểm nếu chỉ dựa vào một mình Diệp Tuệ Văn.

Đợi tới khi tới gần, anh ta đã tìm được một sợi dây thừng trên một cành cây khô, to gần đó, đang chuẩn bị cởi ra để tháo xuống thì chợt nghe một giọng nói lạnh lùng cách đó không xa chen vào.


Đừng cử động!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.