• 6,903

Chương 1456: Cô làm thế này là đang mưu sát đó!



Từng giây từng phút đều vì quốc gia và nhân dân mà hiến dâng tất cả.
Khi nói về lý tưởng của bản thân, dù toàn thân Diệp Tuệ Văn đang vô cùng chật vật thì trên mặt cô ta vẫn là sự kiên định và sức mạnh không gì sánh được, đôi mắt cô ta càng thêm rực sáng.

Đó là thần thái mà Nhiếp Nhiên chưa từng thấy.

Đương nhiên, cô cũng chưa từng nghĩ tới những lời này.

Trong kiếp trước của cô, mọi thứ đều vô cùng đơn giản...

Sống sót là niềm tin của cô.

Tự do là niềm tin của cô.

Còn mấy thứ lý tưởng vĩ đại gì gì đó, bất kể là đối cô hay những kẻ khác trong căn cứ mà nói thì lại càng không có.

Có thể nói đây chính là sự khác biệt về bản chất giữa sát thủ và quân nhân.

Tội ác và thần thánh.

Nhưng buồn cười là một kẻ đen tối xấu xa như cô lại sống lại vào thân xác một tân binh.

Nhiếp Nhiên khẽ nhếch miệng, lộ ra một vẻ châm chọc nhàn nhạt.

Đúng lúc đó, từ trong rừng cây cách đó không xa nghe được tiếng nói ồn ào của Tôn Hạo,
Này này này, mau nhìn xem, tôi bắt được rắn này! Thế nào, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!
Bị cắt đứt dòng suy tư, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về phía Tôn Hạo, trên tay anh ta vẫn đang cầm một con rắn chết mềm oặt đi về phía cô.

Nhìn qua thì con rắn không hề nhỏ, hơn nữa cũng không phải là rắn độc.


Nướng lên mà khó ăn quá, sẽ không tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu đấy.
Nhiếp Nhiên cười, nói không khách khí.

Tôn Hạo nghe vậy cũng không tức giận, vì kiếm được thức ăn nên anh ta đã sớm ném lời trêu chọc của Nhiếp Nhiên lên chín tầng mây rồi,
Đừng đùa, món nướng của tôi là món ngon đệ nhất thiên hạ đó, cứ chờ anh đây bộc lộ tài năng cho các em thấy.


Vẻ mặt anh ta vô cùng đắc ý, anh ta đem con rắn đi xử lý, Diệp Tuệ Văn cũng mau chóng đi theo phụ giúp một tay.

Ở sau lưng anh ta, Uông Tư Minh lại ngồi xuống tảng đá bên cạnh Nhiếp Nhiên.

Bất chợt, Nhiếp Nhiên mở miệng thẳng thắn hỏi:
Anh cố ý chọn đường này phải không?
Uông Tư Minh nghiêng đầu nhìn cô, cúi đầu cười nhạt,
Cũng không hẳn là cố ý, dù sao thì tôi cũng muốn hoàn thành sát hạch.
Hoàn thành sát hạch ư? Với năng lực của anh ta thì việc hoàn thành sát hạch đầu cần phải trả giá lớn vậy.

Nhiếp Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, thâm ý nói:
Dẫn theo hai người bọn họ cùng đi, tấm lòng của anh lớn hơn nhiều so với tôi đấy.

Bọn họ không yếu đuối như cô nghĩ đâu, chí ít là bạn đã thành công vượt qua một nửa chặng đường rồi, không phải sao?
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt cũng chuyển đến trên hai người kia, chính xác mà nói thì là trên người Diệp Tuệ Văn,
Nhưng một nửa chặng đường này phải trả giá hơi lớn đó.


Cô cảm thán mang theo nhiều thâm ý khiến cho Uông Tư Minh khẽ nhíu mày.

Anh ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại nhìn Diệp Tuệ Văn mà nói ra những lời này.

Uông Tư Minh nhìn Diệp Tuệ Văn chằm chằm, trong ánh mắt mang theo vẻ không hiểu.

Không bao lâu sau, Tôn Hạo đã nhấc nhánh cây xiên thịt rắn khỏi đống lửa, quay về phía hai người Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mà gọi:
Mau lên nào, tôi nướng xong rồi, hai người còn ngồi ở đó bộ lô ba là cái gì nữa, mau lại đây lấy phần đi, món này phải ăn nóng mới ngon!
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh mau chóng tiến tới, mỗi người tự cầm một miếng, nếm thử.

Mùi vị tạm được, dù sao khi không có muối thì ăn cái gì cũng giống nhau cả.

Tôn Hạo đắc ý cười nói:
Thế nào, tay nghề không tệ chứ?

Miễn cưỡng cũng coi như tạm được.
Nhiếp Nhiên nuốt nốt miếng thịt rắn cuối cùng trong miệng rồi nói.

Tôn Hạo trợn mắt,
Miễn cưỡng á? Đồng chí Nhiếp Nhiên, cô thế này là nghĩ một đằng nói một nẻo, rất dễ khiến cho tôi mất đi nhiệt huyết nấu ăn đấy nhé!
Từ trước tới giờ, Tôn Hạo luôn nói chuyện theo kiểu thích bông đùa.

Ở lớp 1, anh ta được coi là người tạo không khí náo nhiệt, nhưng gặp gỡ Nhiếp Nhiên, hiển nhiên như vậy vẫn là không theo lẽ thường được rồi.


Vậy ý của anh là, hai hôm tới anh đều sẽ vác cái bụng đói mà đi tiếp?
Câu nói đầu tiên của Nhiếp Nhiên khiến anh ta phải dừng ăn.

Trong lòng Tôn Hạo thầm lẩu bầu rằng sao Nhiếp Nhiên này không chỉ bắn súng với đánh nhau lợi hại, ngay cả mồm mép cũng ghê gớm như vậy chứ? Chẳng trách sĩ quan huấn luyện An còn bị cô ta nói tới nỗi tức tôi chỉ biết giậm chân.

Nhưng sau đó đầu óc của anh ta lóe lên, liền nói rằng:
Hai ngày ư? Không cần đầu, theo bản đồ thì tối mai là chúng ta có thể tới nơi rồi.
Trí nhớ của anh ta coi như không tệ, cho nên chỉ dựa vào tuyến đường được ghi nhớ trong đầu cùng với lộ trình ngày hôm nay là có thể khẳng định được rằng tối ngày mai là bọn họ có thể tới nơi.

Nhiếp Nhiên lắc đầu,
Tôi nghĩ các anh sẽ không thể tới nơi được.

Vì sao?
Tôn Hạo nghi ngờ hỏi.

Nhiếp Nhiên thần bí nói:
Ngày mai anh sẽ biết.
Nói xong, trong lúc xoay người lại để chuẩn bị nghỉ ngơi, ánh mắt cô không biết vô tình hay cố ý đảo qua trên người Diệp Tuệ Văn.

Điều này khiến cho động tác của Diệp Tuệ Văn bất chợt hơi cứng lại một chút.

Động tác và vẻ mặt nho nhỏ này của cô ta khiến Uông Tư Minh là người đầu tiên chú ý tới.

Anh ta biết rõ Nhiếp Nhiên đang nói về Diệp Tuệ Văn.

Những lý do là gì? Tại sao lại không thể hoàn thành đúng hạn? Điều này làm cho anh ta càng thêm trăm mối suy tư mà không có lời giải.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.