Chương 1470: Về nhất? - đánh hội đồng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 901 chữ
- 2022-02-09 03:13:46
Phải đó, chị Nhiên, chị mau đi đi!
Tôi đưa cô ra ngoài.
Nghiêm Hoài Vũ nghiêng người qua, quay lưng lại với đám binh sĩ kia, muốn mở đường cho Nhiếp Nhiên, Người của lớp hậu cần đứng ở góc đang xới cơm nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức chuồn ra ngoài báo cáo với các sĩ quan huấn luyện.
Còn về Quý Chính Hổ, sau khi vội tới, thấy cả đám người mất kiểm soát thì sững sờ.
Quý Chính Hổ lập tức gầm lên một tiếng,
Dừng tay, dùng tay lại cho tôi!
Giọng anh ta hết sức vang dội, khiến đám binh sĩ kia ai nấy đều chấn động.
Binh sĩ nữ cầm đầu kia thấy sĩ quan huấn luyện, cuối cùng cũng chịu buông cổ áo Hà Giai Ngọc ra, đáy mắt đầy lửa giận:
Báo cáo sĩ quan huấn luyện, là Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên châm ngòi mọi chuyện!
Chị Nhiên gây chuyện? Rõ ràng là cả đám các người gây chuyện!
Hà Giai Ngọc vừa mới trở về, quần áo còn rất bẩn, lúc này lại lôi lôi kéo kéo càng thêm loạn, giống như ăn mày đường phố vậy.
Chúng tôi chỉ muốn hỏi Nhiếp Nhiên rốt cuộc đã nói gì khiển Nghiên Tịch ngất xỉu, gây chuyện lúc nào chứ!
Nhiếp Nhiên bị vây ở giữa không nhịn được cười lên một tiếng.
Trong tình huống này, nụ cười của cô rõ ràng là bất ngờ.
Không phải câu hỏi này vốn dĩ đã định tội danh cho tôi rồi sao? Quý Chính Hổ rất nhanh đã tóm được câu chữ quan trọng nhất, phút chốc lông mày chau lại,
Ai ngất xỉu?
Lúc này đám binh sĩ nữ mới nhớ ra,
Là Nghiên Tịch, Nghiên Tịch ngất xỉu rồi, sĩ quan huấn luyện!
Sắc mặt Quý Chính Hổ sầm xuống, anh ta rẽ đám người ra, thấy Nghiên Tịch bất tỉnh nhân sự dưới đất thì giận dữ quát:
Vậy các cô còn ở đây cãi vã cái gì, đánh nhau cái gì! Còn không mau đưa người đi chữa trị đi.
Mấy binh sĩ nam vây xem giúp đỡ khiêng Nghiên Tịch ra ngoài.
Quý Chính Hổ thấy đám người còn chưa tản đi bèn quát lên,
Những người khác, trước khi việc còn chưa sáng tỏ thì an phận cho tôi! Đừng có để tôi thấy tình cảnh như thế này nữa, nếu không về đơn vị cho tôi!
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Nhiên đi ra ngoài đầu tiên.
Cô đi đâu?
Quý Chính Hổ hỏi với giọng điệu không vui, một ánh mắt sắc như dao.
Con bé này tới đâu cũng làm người khác lo lắng, khó khăn lắm mới đạt được thành tích tốt trở về, lần này thì hay rồi, tất cả đều bị trận đánh nhau này đập nát hết rồi! Nhiếp Nhiên đút hai tay vào túi quần, tùy tiện nói:
Không phải thấy nói tôi tới phòng y tế giúp đỡ sao?
Được, lại là anh ta! Quý Chính Hổ thật sự không còn cách nào với cô nhóc nữa rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Quý Chính Hổ bây giờ rất tệ.
Trong cả đội dự bị, trước mặt gần một trăm binh sĩ, người lớp 6 bọn họ xảy ra chuyện này, thân là sĩ quan huấn luyện, sắc mặt anh ta có thể khá được không?
Nghiên Tịch ngất rồi, bọn họ nghĩ là tôi làm cô ta bị ngất.
Nhiếp Nhiên đáp lại đơn giản.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ rất nghiêm túc,
Vậy là cô làm cô ấy ngất sao?
Nếu tôi mới nói vài câu mà cô ta đã ngất đi như vậy thì tôi thừa nhận là tôi làm.
Cô...
Quý Chính Hổ bị sự thẳng thắn của cô làm cho không biết như thế nào mới phải, còn chưa kịp xử tội đã nghe thấy Nhiếp Nhiên vỗ vỗ vai anh ta nói chân thành:
Có điều, thân là binh sĩ của đội dự bị, bị người khác nói vài câu đã ngất đi tức là tổ chất tâm lý không đạt.
Sĩ quan huấn luyện Quý, thầy phải rèn luyện bọn họ thật tốt mới được, nếu không Tiểu đoàn trưởng sẽ phải khổ tâm đấy.
Nói rồi, cô liền mở tấm mành ra, đi vào lều một chóp kia.
Nhiếp Nhiên đi vào trong lều, nhìn thấy mấy bác sĩ đang đứng cạnh Nghiên Tịch, tiến hành một loạt kiểm tra cho cô ta.
Nhiếp Nhiên lười biếng dựa vào một bên, hỏi Tống Nhất Thành đứng trong cùng,
Rốt cuộc cô ta bị sao vậy? Là tức đến ngất hay đói đến ngất?
Tống Nhất Thành vừa cầm được kết quả kiểm tra nhìn kĩ loạt trị số trong đó rồi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Nhiếp Nhiên,
Đường huyết thấp hơn mức cho phép gần như bằng 1, đây là chuyện gì vậy!
Nhiếp Nhiên nhướng mày, chỉ số đường huyết? Cô đột nhiên hiểu ra.
Thì ra là ở đây để chờ mình.
Cũng phải, đang yên đang lành chạy tới cố ý hù dọa mình làm gì chứ? Cuối cùng vẫn để cho cô ta ra tay trước.
Cô còn tưởng là Nghiên Tịch này có bản lĩnh gì lớn lắm, hóa ra mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã không nhịn được rồi.
Ánh mắt cô hướng về người đang nằm trên giường, nhếch mép cười chế giễu.