Chương 1497: Tình cảnh của anh rất nguy hiểm?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 546 chữ
- 2022-02-09 03:13:50
Nhiếp Nhiên lại ngồi ở trạm xe đó một lần nữa, cô lấy cái điện thoại đen trắng tróc hết sơn ra khỏi túi, ấn vào dãy số quen thuộc.
Đáng tiếc, đáp lại cô vẫn là giọng nữ lạnh như băng.
Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.
Nhiếp Nhiên gập điện thoại lại, ngồi dựa vào biển quảng cáo, sắc mặt nặng nề.
Hoắc Hoành, rốt cuộc anh ở đâu? Bây giờ là đêm tháng mười hai, gió rét lạnh thấu xương gào thét trên đường phố.
Cô vẫn ngồi một mình ở đó.
Ngọn đèn đường bên cạnh chiếu lên trên người cô, càng làm bóng dáng cô thêm gầy yếu.
Trên đường đã dần dần không còn bóng người.
Cuối cùng cô vẫn phải tìm một cửa hàng tiện lợi 24h mua một bát mì ăn, lúc này mới khiến cơ thể cô ấm áp hơn một chút.
Sau đó cô mua một cốc cà phê trong cửa hàng tiện lợi, cứ canh chừng như vậy cả đêm.
Cho đến sáng ngày hôm sau, cô lại mua hai cái bánh bao thịt ngồi ở trạm xe.
Mặc dù cửa hàng tiện lợi 24h cũng có thể thấy tình hình ở cổng công ty, nhưng tầm nhìn không rộng rãi rõ ràng bằng trạm xe này, hơn nữa ngồi ở chỗ này mọi người sẽ không chú ý tới cô, chỉ cho là cô đang đợi xe.
Đợi thêm một buổi sáng vô ích, cuối cùng Nhiếp Nhiên quyết định không khổ sở chờ đợi nữa.
Cô nhìn cái cổng lớn không có chút động tĩnh kia, bắt đầu yên lặng tính toán trong lòng.
Mà đúng lúc này, một chiếc xe chở hàng vừa vặn chạy qua, dừng ở lối đi phía sau công ty.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục công nhân bước ra khỏi xe, bọn họ mở thùng xe ra, lấy hết dây thừng ra.
Người công nhân trẻ tuổi chuyển dây thừng từ trên xe xuống, kêu mệt ngồi ở trên vỉa hè hỏi:
Thầy, tại sao gió lớn như vậy còn phải tới lau cửa kính tòa nhà lớn thế này? Không phải mệnh lệnh rõ ràng là cấm không cho phép làm việc trên cao sao?
Đúng vậy, là lệnh cấm rõ ràng, nhưng cậu không làm ông chủ sẽ không trả tiền, cấm có tác dụng gì.
Người đàn ông lớn tuổi chuyển hết những thứ đồ khác trên xe xuống, thấy học trò trẻ tuổi ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, ông ta giục,
Mau đi thôi, nhân lúc gió còn chưa lớn tranh thủ lau đi, lau xong rồi về.
Ông chủ này thật là không có nhân tính!
Cậu công nhân lẩm bẩm ném dây thừng trên xe xuống đất giống như phát tiết.
Ông chủ mà có nhân tính thì đã không gọi là ông chủ rồi.
Hai thầy trò vừa nói vừa bắt đầu chuyển đồ.
Hóa ra bọn họ là công nhân lau kính cao ốc.
Nhiếp Nhiên ở xa nghe hai người bọn họ nói chuyện xong, sau đó lại nhìn lên trên tầng, đã có tính toán trong lòng.
Cô không do dự đứng lên, giả vờ như đi vòng qua cổng lớn, sau đó nhanh nhẹn trốn vào lối đi ở cổng sau.