Chương 1510: Tôi muốn ở bên cạnh em
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 858 chữ
- 2022-02-09 03:13:51
Lông mày rậm, mũi cao thẳng, có vẻ như là con lại.
Hắn nói giọng thuần nước Z.
Nhị thiểu nhà tôi bị người ta đưa đi rồi, hy vọng cậu có thể phải người đi tìm
Chú Trần nóng nảy bất an nói.
Đạt Khôn nhíu mày,
Cái gì?
Hoắc Hoành bị đưa đi? Ở địa bàn của hắn có ai có thể đường hoàng đưa anh ta đi như vậy? Huống hồ Hoắc Hoành là một người đàn ông thông minh, nếu như anh ta không muốn, lại có ai có thể tùy tiện đưa anh ta đi được? Lúc Đạt Khôn nghi ngờ đây có phải là một âm mưu không, chú Trần vô cùng sốt ruột, không kiên nhẫn mắng:
Còn không mau phái người đi kiểm tra đi!
Sắc mặt Đạt Khôn sầm lại, không vui nói:
Ông ra lệnh cho tôi làm việc?
Không phải tôi đang ra lệnh cho Khôn lão đại làm việc, mà là cho cậu một cơ hội rửa sạch hiểm nghi cho mình.
Nhị thiểu bị người đưa đi ở cổng nhà cậu, bàn về hiểm nghi thì cậu lớn nhất.
Nếu để cho lão gia nhà chúng tôi biết, cậu cho là đồ của cậu còn có thể vào được thành phố A sao?
Từ trước đến giờ Đạt Khôn không chịu thua ai, bị ông ta uy hiếp như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn,
Nghe ý của chú Trần là tôi phải dựa vào sắc mặt của các người mới có thể ăn được bát cơm này à?
Chú Trần đè nén sự nôn nóng hốt hoảng vừa rồi, đáy mắt u ám,
Tôi tin tưởng cậu biết đạo lý rồng mạnh không qua được rắn địa phương.
Rồng mạnh không qua được rắn địa phương?
Đạt Khôn lập tức phá lên cười, quét qua tên thuộc hạ bên cạnh, trong nháy mắt sáu vệ sĩ trong phòng đồng loạt rút súng bên hông ra, chĩa vào chú Trần.
Chú Trần giật mình.
Ông ta không ngờ Đạt Khôn không ở địa bàn của mình mà cũng dám hung hăng liều lĩnh như vậy.
Đạt Khôn thu lại tiếng cười, hắn ngạo mạn đặt hai tay lên trên sofa.
Bây giờ ông cảm thấy ai là rồng, ai là rắn? Hả? Ông ở trong biệt thự của tôi còn dám nói với tôi như vậy, thậm chí còn dám uy hiếp tôi.
Chủ Trần bị sáu khẩu súng chĩa vào thì tức giận, Cậu!
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách như đông cứng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ngoài cửa,
Anh Khôn!
Đạt Khôn cau mày, lạnh giọng quát:
Gọi cái gì mà gọi!
Tên thuộc hạ kia bị mắng, vội vàng ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng ở đó.
Mày nói đi chứ!
Bọn em nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo, tay chân bị trói từ trong camera hầm để xe..
Chủ Trần đứng ở bên cạnh nghe thấy thế, quay phắt sang túm lấy tay tên thuộc hạ kia, truy hỏi:
Có phải là A Lạc không? Có phải là cậu ta không?
Tên thuộc hạ bị giật mình, lờ mờ gật đầu,
Đúng, hắn nói hắn tên là A Lạc, là vệ sĩ của Nhị thiểu.
Hắn ở đâu? Mau dẫn tôi đi, mau!
Chú Trần vội vàng giục.
Tên thuộc hạ quay sang nhìn Đạt Khôn, chờ hắn ra lệnh.
Đạt Khổn thấy chú Trần không giống giả vờ, cuối cùng vẫn mở miệng,
Đã như vậy thì dẫn tên đó lên đây cho chú Trần nhận người.
Chưa đến hai phút, một người đàn ông bị lột sạch quần áo được đưa tới.
Chú Trần kinh ngạc thốt lên:
A Lạc?!
Chú Trần, có người đánh lén tôi, đánh tôi ngất rồi lấy quần áo của tôi, còn trói tôi thế này!
Cậu có nhìn rõ người đó trông như thế nào không?
A Lạc rất tức giận:
Không, đối phương cố ý nhân lúc trời tối, chờ đèn ở hầm để xe còn chưa sáng hẳn lên ra tay với tôi, xem ra là đã có kế hoạch.
Có kế hoạch?
Lần này chú Trần chuyển ánh mắt về phía Đạt Khôn, trong ánh mắt kia nồng đậm sự nghi ngờ.
Đạt Khôn cau mày, lạnh giọng nói:
Chú Trần nhìn tôi như vậy là có ý gì?
Xung quanh biệt thự này đều là người của cậu quản lý, có thể tính chính xác thời gian đèn sáng, hơn nữa xuống xe trước lúc đó, trừ thuộc hạ của cậu ra, chắc không còn ai khác đúng không?
Nghe chú Trần như vậy nói, bây giờ tôi không giúp thì thật sự bị hiềm nghi rồi.
Nói rồi hắn vung tay với mấy tên thuộc hạ sau lưng, nói:
Đi trích camera ở hầm để xe ra, cho dù kẻ đó ra tay lúc trời tối, nhưng muốn ra vào hầm để xe thế nào cũng phải qua cổng mới được, tôi không tin kẻ đó còn có thể tàng hình.
Sáu tên thuộc hạ đồng loạt gài súng vào thắt lưng, một tên trong đó gật đầu rồi đi ra ngoài.