Chương 1597: Hải thấy máu mới chịu đi sao?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 543 chữ
- 2022-02-09 03:14:29
Nhiếp Nhiên cau mày, thấp giọng mắng,
Các người ở ngoài cửa ầm ĩ cái gì! Có để cho người ta ngủ không?
Chú Trần không giả8i thích gì nhiều, chỉ lạnh giọng nói:
Cô tránh ra, tôi muốn vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Nhiên giống như 3cảm thấy ông ta chuyện bé xé ra to, liếc mắt nói:
Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ là tôi không cẩn thận làm vỡ cốc trà mà th9ôi, mau đi đi.
Nói xong, cô định đóng cửa phòng lại.
Nhưng ngay khi cô đóng cửa lại, một cái chân thò vào chặn lấ6y cửa khiển Nhiếp Nhiên nhất thời không thể nào đóng lại được.
Cô lạnh lùng nhìn chú Trần ở cửa, hỏi:
Sao hả, khô5ng tin lời tôi à?
Tại sao tôi phải tin lời cô? Cô dùng thân phận gì để tôi tin tưởng? Cô Diệp, xin tránh ra!
Nói rồi ông ta định đẩy cửa phòng ra nhưng bị Nhiếp Nhiên chặn lại,
Chú Trần, chú nên biết đây là phòng của Nhị thiểu, không được cho phép thì không thể tự tiện đi vào.
Bây giờ cô vẫn chưa phải là thuộc hạ của Nhị thiểu, chỉ là tạm thời ở đây thôi, không có tư cách cản đường tôi, tôi mời cô tránh ra!
Chú Trần không đẩy được cửa, chỉ có thể sầm mặt trách mắng.
Thấy Nhiếp Nhiên vẫn không nhúc nhích, ông ta không tiếp tục khuyên nữa mà ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ sau lưng:
Xô ra!
Mấy tên vệ sĩ sau lưng thấy chú Trần như vậy đều ngẩn ra.
Mới nói hai ba câu đã muốn xô cửa à? Đám người kia nghĩ sự khác thường của chú Trần bây giờ là vì căng thẳng lo cho Nhị thiếu, vì vậy ba người một hàng đứng ở cửa định xô cửa ra.
Nhiếp Nhiên lập tức quắc mắt, đánh giọng quát:
Các người dám!
Chú Trần thấy mấy người kia bị ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Nhiên ngăn lại, chỉ có thể cương quyết nói một lần nữa:
Cô Diệp, tốt nhất có nên hiểu, đây không phải là địa bàn của cô, ở địa bàn của người khác, mong cô biết thân biết phận một chút.
Sau đó, ông ta lại ra lệnh,
Xô ra!
A Lạc thấy bọn họ không nhúc nhích cũng lập tức khiển trách:
Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, xô ra cho tôi!
Am! Cửa bị đạp tung ra.
Trước lúc đó, Nhiếp Nhiên đã nhanh chân lui về phía sau nên không bị tổn hại gì.
Chú Trần vội vàng đi vào, nhưng mới đi được hai ba bước đã lại bị Nhiếp Nhiên ngăn lại.
Ông ta thấy Nhiếp Nhiên sầm mặt thì đành dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Hoành đang nằm ở trên giường đưa lưng về phía mình,
Nhị thiểu, cậu vẫn ổn chứ?
Hoắc Hoành không quay người lại, chỉ nói:
Tôi không sao, đi ra ngoài.
Thật sự không sao chứ?
Sao ông ta lại nghe thấy giọng nói của Nhị thiếu yếu ớt và run rẩy như vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.