• 6,903

Chương 1701: Đêm tết dương lịch - sự ngạc nhiên đơn giản



Đúng vậy.

Sao thế, em không ăn thịt dê à?
Thịt dê dù sao cũng khá gây, nếu như Nhiếp Nhiên không thích ăn cũng rất bình thường.

8Nhưng đáng tiếc là anh ướp lâu như vậy, chắc chắn sườn dê đã ngấm gia vị rồi.
Có thể nhìn ra được tay nghề của người nướng vô cùng lão luyện, có kinh nghiệm.

Mùi vị thế nào?
Nhiếp Nhiên rất tự tin hỏi.
Hoắc Hoành tán thưởng gật đầu,
Nếu như không phải là ăn cơm em nấu rồi, anh thật sự sẽ cảm thấy anh đã tìm cho mình một người vợ hiền.
Nhiếp Nhiên nhướng mày,
Vậy ăn cơm em nấu rồi thì sao?

Vậy đương nhiên là...
Nhưng Nhiếp Nhiên đầu có thích ăn, chỉ là kiếp trước thời gian dã ngoại sinh tồn quá dài, ép cô không thể không luyện ra kỹ năng này.

Nếu như em có một căn bếp bên cạnh, em nhất định sẽ luyện tập nhiều.
Nhiếp Nhiên lật từng miếng sườn lại, lại rải ít lá húng quế lên trên.
Mùi thơm mê người lập tức bay ra.
vợ yêu rồi!
Hoắc Hoành lấy lòng cô, sau đó vội vàng múc một bát canh cho cô,
Nào, uống canh đã, sau đó nếm thử sủi cảo trứng và sườn xào chua ngọt anh làm đi.
Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Nhiếp Nhiên thấy anh ăn một ít đã đi ra ngoài như vậy, mặc dù tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tưởng là anh lại đi gọi điện thoại phân phó như tối hôm qua.
Lửa đã cháy rất mạnh rồi, cô kẹp từng miếng sườn dê nhỏ đã được tẩm ướp đặt lên bếp nướng.
Lò nướng đã nóng gặp phải nước, phát ra tiếng
xèo xèo...
xèo xèo..
Hoắc Hoành ngồi đó thấy cô thuần thục lật tới lật lui miếng sườn nóng hổi trước lò nướng, sinh ra chút hứng thú,
Tay nghề nướng đồ của em học của ai thế: Thuần thục như vậy, tại sao không bảo người đó thuận tiện dạy em tài nấu nướng?

Em tự luyện đó.
Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên trả lời.
Tự luyện? Hoắc Hoành nhìn động tác của cô, cô đã ăn bao nhiêu đồ nướng mới có thể luyện được động tác thuần thục như vậy.

Vậy tại sao em không luyện thêm tài nấu nướng?
Ăn nhiều đồ nướng cũng không phải là tốt cho cơ thể.
Hoắc Hoành tưởng là cô thích ăn nướng nên mới quen thuộc như vậy.
tốt nhất em để lại hai miếng nhé.
Nhiếp Nhiên không hiểu khẽ nhíu mày lại,
Tại sao? Anh muốn giữ lại để ngày mai ăn à?

Không phải, anh sợ em làm hỏng, nếu thể thì...
Nếu thế thì anh vẫn có thể thưởng thức hai miếng còn lại kia.
Chỉ tiếc nửa câu sau biến mất trong cái nhướng mày của Nhiếp Nhiên, thay vào đó là một câu,
Anh cảm thấy em không thể nào làm hỏng được, cứ làm hết đi.
Lập trường không hề kiên định mà anh nói vô cùng nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên cạn lời trợn mắt lườm anh, lúc này mới đi tới bếp nướng.
Không ngờ mới có mười mấy giây anh đã quay lại, trong tay là một cái...
máy sấy tóc.
Anh cầm cái đó làm gì? Chẳng lẽ muốn thổi than trong lò nướng à?
Anh cảm thấy N6hiếp Nhiên ngay cả vào bếp cũng giống như đang đánh giặc, chắc sẽ không biết nướng đồ.
Bởi vì điều chỉnh mức lửa nướng khó hơn lửa nấu cơ5m nhiều, chỉ cần không để ý là sẽ làm cháy.

Ừm, anh có muốn nếm thử tay nghề của em không?
Hoắc Hoành hiếm khi thấy cô hứng thú như vậy, cũng không nỡ từ chối cô, chỉ có thể đồng ý,
Thưởng thức tay nghề đương nhiên là tốt, nhưng mà...
Nhiếp Nhiên lắc đầu,
Không phải, để em nướng đi.
Cô đặt b3át canh và sủi cảo trứng xuống, định xắn tay áo lên.
Anh chàng này làm một ngày một đêm không được nghỉ ngơi chỉ vì chuẩn bị bữa tối thịn9h soạn này, nếu như cô còn không làm gì, thật sự cảm thấy hơi áy náy.

Em biết nướng à?
Hoắc Hoành kinh ngạc hỏi.

Đã chín rồi, nếm thử tay nghề của em đi.
Cô tìm một cái đĩa, gắp sườn dê để lên trên.
Miếng sườn dê được nướng ngoài giòn trong mềm bóng loáng dầu mỡ, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Hoắc Hoành nếm thử một miếng, rất tươi ngon vừa miệng, cắn một cái là nước ứa ra.
Nhiếp Nhiên lặng lẽ dõi mắt theo từng hành động của anh.

Anh cắm điện rồi đi tới bên cô nói:
Tóc ướt gặp gió dễ đau đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.