Chương 1713: Sự cảnh cáo của hoắc khải lãng - thúc ép
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 794 chữ
- 2022-02-10 09:12:38
Bên trong phòng khách trống trải không có một bóng người, Hoắc Chử và chú Trần hai người một trước một sau đi lên tầng hai.
Đến nơi, chú8 Trần cung kính gõ cửa, nghe thấy người bên trong đồng ý mới dám mời Hoắc Chử vào trong.
Vũ khí đạn dược mới là nghề chính của chúng ta.
Trong giọng nói của ông ta lộ ra sự uy nghi, cảm giác áp bức trong lời nói đó khiến mắt Hoắc Chử giật giật.
Đây mới thật sự là phong thái của người quyền thế.
Bên chỗ Phó lão đại là bởi vì anh Hai đột nhiên bị cách chức, khiến bọn họ không kịp phản ứng nên mới tạm thời đình công.
Vậy bây giờ đã xử lý xong rồi chứ?
Vẻ mặt Hoắc Khải Lãng vẫn không thay đổi.
Sắc mặt Hoắc Chử thoáng nặng nề,
Tạm thời vẫn còn một ít vấn đề, có điều con tin hai ngày nữa là có thể xong.
Giọng Hoắc Khải Lãng mạnh mẽ, mang theo ý ra lệnh và cảnh cáo,
Tốt nhất hai ngày tới con có thể xử lý ổn thỏa cho ba, nếu không có thể ba sẽ phải nghi ngờ quyết định ban đầu của mình đấy.
Ba có ý gì?
Lần này, mặt Hoắc Chử biến sắc.
Có lẽ Hoắc Chử không biết tầm quan trọng của kho vũ khí đạn dược nhưng Hoắc Khải Lãng rất rõ ràng, kho vũ khí đạn dược đó không chỉ đơn giản là nơi chứa vũ khí đạn dược.
Chỉ? Tốt nhất con nên hiểu, có được Đạt Khôn rồi không có nghĩa là có thể vứt bỏ vũ khí đạn dược.
Hoắc Khải Lãng ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng như một tảng băng khổng lồ đè lên tim Hoắc Chử,
Ba nghĩ con nên hiểu rõ.
Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, không cần phải hết bỏ con đi nhanh như vậy chứ?
Sắc mặt Hoắc Chử cũng sầm lại.
Nhanh à? A Hoành đã rời đi một khoảng thời gian rồi, mà đến bây giờ con vẫn chưa nắm được con đường chỗ Đạt Khôn.
Hoắc Chử nhìn căn phòng u ám, Hoắc Khải Lãng n3gồi một mình ở bàn đọc sách, nửa gương mặt chìm trong bóng tối của rèm cửa sổ, giống như một pho tượng.
Hắn vừa mới ngồi xuống, chú Trầ9n đã đóng cửa phòng sách lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa
ken két
, không biết tại sao Hoắc Chử cảm thấy lạnh cả người.
Hắn cổ đè6 nén sự bất an ở đáy lòng, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi:
Ba, ba gọi con về gấp như vậy là xảy ra chuyện gì sao?
Hoắc Khải Lãng dựa vào ghế, ánh mắ5t lạnh lùng giống như băng lạnh nghìn năm, ông ta trầm giọng nói:
Ba vừa nhận được tin tức, bên đảo đã đình công từ bốn ngày trước rồi.
Hoắc Chử giật nẩy mình, con ngươi không tự chủ được co lại.
Ông ta đã biết rồi! Mấy ngày qua hắn luôn ém chuyện này xuống, làm sao ông ta có thể biết nhanh như vậy! Đáng chết! Chuyện này là một vết thương trí mạng với người căn cơ còn chưa vững như hắn.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh,
Chỉ vì chuyện này thôi ạ?
Giọng nói hờ hững kia khiến Hoắc Khải Lãng cau mày lại.
Chỉ một câu nói đã khiến Hoắc Chử lạnh sống lưng.
Hẳn lập tức thu lại ý cười trên mặt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc,
Ba, ba yên tâm, con vừa nói chuyện với bọn họ rồi.
Các chú bác kia bây giờ đều đang lên bàn luận, nếu như bây giờ còn biết kho vũ khí đạn dược ngoài đảo bị đình công thì con nói xem, tiếp theo sẽ là cục diện gì?
Hoặc Khải Lăng điềm tĩnh nói từng câu, gõ tay lên bàn giống như là đang gõ vào lòng Hoặc Chử.
Hẳn bình ổn lại tâm trạng, sau đó nói:
Bên chỗ Đạt Khôn chỉ là bởi vì ban đầu hắn đàm phán với anh Hai, con không có ở đó.
Bây giờ anh Hai đột nhiên rời đi, tất cả đàm phán đều bị lật đổ nên chỉ có thể làm lại lần nữa, bao gồm cả những chi tiết vụn vặt con cũng cần phải nói rõ ràng, như vậy thì trong quá trình hợp tác sau này mới có thể thông suốt không trở ngại.
Con cảm thấy các chú bác sẽ nghe lời giải thích của con à?
Một câu nói của Hoắc Khải Lăng khiến vẻ mặt Hoắc Chử nặng nề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.