Chương 1716: Sự cảnh cáo của hoắc khải lãng - thúc ép
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 576 chữ
- 2022-02-10 09:12:38
Vì thế lúc quản gia kia nhìn thấy Hoắc Chử thì vội vàng cung kính khom người,
Hoắc tổng.
Quản gia phục vụ ở trong phòng VIP đều được8 trải qua huấn luyện quản gia chuyên nghiệp lâu dài ở nước ngoài.
Vẻ mặt ai cũng bình tĩnh, núi Thái Sơn có sập xuống trước m3ặt cũng không đổi sắc.
Khôn lão đại đâu?
Lúc hắn đi từ bên ngoài vào, phát hiện tên thuộc hạ luôn đứng giống như một cái cọ9c gỗ ngoài cửa bảo vệ cho Đạt Khôn trước đây hôm nay không có ở đó.
Không chỉ không thấy ở cửa, ngay cả bên trong phòng cũng 6không có.
Quản gia nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó trả lời:
Một tiếng trước ngài Đạt Khôn đã dẫn những người khác đi ra ngoài r5ồi.
Hoắc Chử cau mày.
Anh ta có nói đi đâu không?
Không ạ.
Vậy có để lại lời nhắn gì không?
Không ạ.
.
Vẻ mặt Hoắc Chử hung ác, nhưng giọng nói vẫn như cũ,
Hiểu hiểu.
Nhưng mà tiếc hai chai rượu ngon tôi mang đến muốn chia sẻ với anh quá.
Không sao, đợi hai hôm nữa tôi sẽ uống cùng anh, rượu càng để lâu uống càng ngon.
Hoắc Chử thấy không thể moi được gì từ Đạt Khôn, chỉ có thể từ bỏ,
Nếu đã thể thì tôi không quấy rầy Khôn lão đại nữa.
Ha ha, được được được, hai hôm nữa gặp lại.
Hai người hàn huyên xong, cúp điện thoại.
Hoắc Chử nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Lâu Á.
Được rồi.
Ông đi đi.
Vâng, Hoắc tổng.
Người quản gia kia lại cung kính khom người, sau đó mới lui ra ngoài.
Hoắc Chử chỉ còn lại một mình, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đạt Khôn.
Chỉ một lát, điện thoại đã được kết nối.
Tiếng cười chào hỏi quen thuộc của Đạt Khôn vang lên,
Sao muộn thế này rồi Tam thiếu còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì quan trọng à?
Hoắc Chử cười nói:
Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tối hôm nay tôi muốn uống rượu, cho nên tới muốn uống hai ly với Khôn lão đại, không ngờ Khôn lão đại còn có hứng thú hơn tôi, muộn thế này rồi vẫn chưa về.
Anh đi đâu chơi thế?
Ha ha ha, Tam thiếu, anh phải hiểu cho tôi bị bệnh lâu như vậy, sắp ngột ngạt chết rồi.
Đạt Khôn nói câu cuối cùng mang theo ý cười chỉ có đàn ông mới có thể hiểu.
Hoắc Chử cong khóe miệng lên cười lạnh lùng.
Ngột ngạt chết? Nếu hắn thật sự đi đến chỗ đó, làm sao có thể để cho Lâu Á đi cùng được.
Nếu Lâu Á lựa chọn đứng về phía mình, vậy nếu Đạt Khôn giấu giếm gì, cô ta nhất định sẽ nói cho mình biết.
Quả nhiên chỉ một lát sau, tin nhắn trả lời đã đến.
Hắn mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, lửa giận cháy bùng bùng không sao dập tắt được.
Hắn ném thẳng điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
Bởi vì tức giận mà mặt hắn vặn vẹo, ánh mắt ăn thịt người kia khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Sau đó Hoắc Chử lấy một cái điện thoại từ trong túi Âu phục ra, gọi vào số duy nhất trong danh bạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.