Chương 1772: Giao thừa - sinh nhật (siêu ngọt! nhất định phải đọc!)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 721 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Hoắc Hoành tháo dây an toàn ra, cười nói:
Đương nhiên là cùng em đón giao thừa rồi.
Nhiếp Nhiên lại càng cau chặt hơn,
Sao anh phải8 như vậy? Ngộ nhỡ Hoắc Khải Lãng không vui thì làm thế nào? Hôm nay dù sao cũng là tiệc đón người mới.
Cô cảm thấy Hoắc Hoành lúc này lại tù3y hứng giống như trẻ con.
Nhưng anh muốn bù cho em một ngày lễ.
Cô luôn cho là từ ngày giết người, mình đã không phải là con gái nữa.
Mà là một ma quỷ, là ác ma vì sự sống của mình mà giết chết người khác.
Tai Nhiếp Nhiên ong ong, lại nhìn căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài kính chắn gió kia để hòa dịu tâm trạng nhất thời khó mà bình tĩnh được.
Anh nói, Nhiếp Nhiên, em nên có tất cả những thứ này.
Nên có tất cả sao? Cô sống ở trong máu, chìm sâu dưới địa ngục hai mươi năm, chỉ muốn một mình sống cuộc sống yên bình không tranh đấu với đời.
Bây giờ có thể có người bên cạnh đã là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến rồi, nhưng lúc này người bên cạnh lại nói với cô, cô còn có thể có thứ những cô gái bình thường đều có.
Mặc dù em từng nói em chỉ muốn có người có thể luôn ở bên em9, nhưng anh vẫn muốn cho em những thứ này, anh muốn thực hiện hết những lời hứa với em, muốn làm cho em tất cả những quá trình mà các cô gái 6nên có trong đời.
Nhiếp Nhiên, em nên có thứ những các cô gái bình thường đều có.
Ánh đèn trước xe vẫn sáng, ánh sáng chiếu vào trong mắt 5anh.
Trong đêm tối, đôi mắt sâu của anh như có ánh sao lóe lên, giống như cả ngân hà đều ở trong mắt anh, chói mắt nhưng lại yên bình.
Trong lòng Nhiếp Nhiên có cảm giác run rẩy quen thuộc.
Cô hắng giọng, cố làm ra vẻ thoải mái nói:
Hình như những cô gái khác đều đến nhà hàng xoay tròn sang trọng, Hoắc tống lại dẫn em đến cái căn nhà gỗ nhỏ nát đó, đúng là quá keo kiệt rồi.
Hoắc Hoành thấy đáy mắt cô giống như giếng cạn nổi lên sóng gợn, nhưng vẫn đùa như vậy, biết cô đang che đậy theo bản năng nên anh chỉ cười cởi dây an toàn cho cô,
Em không thích chỗ đó.
Nhiếp Nhiên nâng cao giọng ở một tiếng,
Vậy em thích cái nhà có tranh nát này à?
Đối với em mà nói, chỗ sang trọng thể nào cũng không quan trọng bằng an toàn.
Hoắc Hoành cười một tiếng, sau đó xuống xe trước.
Nhiếp Nhiên bị nụ cười dịu dàng của anh làm cho run rẩy trong lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên, hồi đó khi anh tỏ tình ở sau xe, thấp giọng hứa hẹn về đêm Tết dương lịch, cũng đã khiến trái tim cô trở nên bất an và căng thẳng như vậy.
Lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Hoắc Hoành đã vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô, đỡ cô xuống.
Đêm giao thừa vẫn lạnh lẽo, vừa xuống xe, Hoắc Hoành đã cởi Âu phục của mình ra khoác lên vai cô.
Thật ra thì từ khi xuống xe đến nhà gỗ nhỏ đó có mấy bước mà thôi, nhưng thấy anh kiên trì, cô cũng chỉ có thể khoác vào.
Đi, vào xem anh chuẩn bị cái gì nào.
Anh cầm tay Nhiếp Nhiên đi vào nhà gỗ.
Cửa vừa đẩy ra, bên trong tối om, Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Lúc cô đang muốn hỏi rốt cuộc chuẩn bị cái gì thì nghe thấy tách một tiếng, đèn trong nhà gỗ nhỏ lập tức sáng lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu vào mắt Nhiếp Nhiên, cô híp mắt lại, đến khi thấy rõ mới phát hiện cái bàn trong phòng phủ một lớp vải màu đỏ thẫm, giá cắm nến màu bạc chạm trổ phức tạp đặt ở chính giữa hai đầu bàn đặt khay đồ ăn bằng sứ màu trắng cùng với dao nĩa bằng bạc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.