• 6,903

Chương 1779: Khoảnh khắc dịu dàng - đến hải đảo



Còn vấn đề gì nữa à?
Hoắc Hoành bị từ chối hết lần này đến lần khác, không vui nhíu mày hỏi.

Nhiếp Nhiên gật đầu,8
Ừ, em đói rồi.
Bên trong căn phòng tối đen, lúc một cô gái nằm ở dưới người mình nói câu này bằng giọng làm nũng sẽ có 3cảm giác gì? Hoắc Hoành là đàn ông, chỉ cảm thấy bụng dưới của mình bốc hỏa.

Tuy nhiên, nghĩ đến tối hôm qua cô ch9ỉ ăn như vậy, lại phối hợp với mình âu yếm đến khuya, ngọn lửa kia đã giảm đi không ít.

Anh hít sâu một hơi rồi nó6i:
Được rồi, chờ em no rồi, anh sẽ lấp đầy bụng anh.
Sau khi nói xong một câu đầy ẩn ý, anh mới không cam lòng bò dậy kh5ỏi người cô.

Tiếng mặc quần áo sột soạt trong phòng tối vô cùng rõ ràng, Nhiếp Nhiên trêu chọc anh:
Lại định học thuộc lòng làm món gì ngon cho em thế?
Hoắc Hoành đang cài cúc áo sơ mi trắng, hơi khựng lại, tức giận trừng mắt lườm cô,
Có phải em định lôi chuyện này ra trêu anh cả đời không?
Nhiếp Nhiên giống như đang suy nghĩ thật, cười gật đầu,
Ừm, em định thế.
Lần này Hoắc Hoành dừng hẳn tay lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô.

Trong bóng tối, anh im lặng ba mươi giây, giọng hơi bất an và căng thẳng,
Em chắc chắn là em nghiêm túc chứ?
Trong vòng ba mươi giây vừa rồi, thật ra anh luôn hồi tưởng lại câu nói kia của mình.

Anh nói là cả đời đúng không? Vừa nãy Nhiếp Nhiên đã đồng ý với mình là cả đời đúng không? Anh không gặp ảo giác, đúng không? Anh rất sợ mình nhất thời cao hứng sinh ra ảo giác.

Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết anh hỏi đi hỏi lại là căng thẳng quá nên luống cuống, nhưng vì cố ý trêu anh, cô cố ý nghiêm mặt nói:
Anh đừng nói với em là anh không nghiêm túc nhé.
Hoắc Hoành vừa nghe thấy thế liền vui mừng khôn xiết, nhưng lại sợ cô hiểu lầm mà tức giận nên gật đầu lia lịa,
Nghiêm túc, nghiêm túc! Vô cùng nghiêm túc!


Anh kích động đến nỗi ngay cả cúc áo còn chưa cài xong đã cúi người xuống ôm cô.

Anh hôn lấy hôn để lên mặt cô, giống như hôn thể nào cũng không đủ:
Vì câu này của em, anh cảm thấy không ăn một bữa cuối cùng đã để em đi cũng đáng.
Khóe miệng đang cong lên của Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, cô cau mày hỏi:
Đi? Đi đâu?
Nụ hôn của Hoắc Hoành dừng lại trong câu hỏi cảnh giác của cô, qua hai ba giây anh mới lên tiếng:
Lần này chuyện của Đạt Khôn đã giải quyết xong, tất cả đều đã trở lại như cũ, anh muốn...
Lần này Nhiếp Nhiên cười lạnh, ngắt lời anh,
Anh muốn để em nhân cơ hội ra ngoài đảo rồi rời đi, sau đó sẽ nói dối Hoắc Khải Lãng à?
Chẳng trách Lý Tông Dũng có thể chọn anh đi làm nằm vùng, thật sự là bước nào anh cũng tính rất tốt.

Hoắc Hoành sợ cô không vui nên do dự hỏi:
Em cảm thấy như vậy được không?

Anh cảm thấy em sẽ nói được không?
Nụ cười trên mặt cô đã sớm tan biến, giọng nói lạnh lùng đến mức Hoắc Hoành cảm thấy lạnh run trong lòng.


Nhưng nhiệm vụ chính của em là giúp anh giải quyết Đạt Khôn, mà bây giờ em đã hoàn thành rồi.
Anh vẫn muốn thuyết phục Nhiếp Nhiên.

Mấy ngày nay anh nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, ban đầu để cô ở lại, một là do anh có lòng riêng, hai là bên anh có Hoắc Khải Lãng và Hoắc Chử đánh gọng kìm không có cách nào phân thân ra, lại còn muốn đưa cô đi thật sự là hơi khó khăn.

Bây giờ mặc dù anh đã thành người quản lý của Hoắc thị, Hoắc Chử cũng đã chết, không còn đủ loại chướng ngại nữa, nhưng điều này cũng nói rõ rằng anh lại đến gần nguy hiểm thêm một bước, anh không muốn cô bị cuốn vào trong đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.