Chương 1784: Người đàn ông độc thân hoàng kim, không khớp với người thật
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 589 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Hai tiếng sau máy bay mới hạ cánh, sau đó hai người lại bay thêm một chuyển nữa mất thêm ba bốn tiếng mới đến nơi.
Sau kh8i hạ cánh, Nhiếp Nhiên đến phòng vệ sinh dán gương mặt giả lên, rồi cùng Hoắc Hoành đi ra khỏi sân bay.
Sắc trời bên ngo3ài sân bay đen kịt, có một chiếc xe đậu ở bên ngoài.
Hoắc Hoành đi thẳng tới, gõ lên cửa kính xe.
Cửa kính xe mà9u đen nhanh chóng hạ xuống, lộ ra mấy người đàn ông, bọn chúng cau mày lại, bực mình,
Mày là ai! Có mắt không mà gõ cửa hả! Chú6ng tao không phải xe taxi!
Hoắc Hoành hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói cộc cằn của mấy gã đó, trực tiếp hỏi:
Phó lão đại đâ5u?
Người ở bên trong nghe thấy anh nhắc đến tên lão đại nhà mình thì ngẩn ra, do dự nói:
Anh là...
Hoắc Hoành?
Không chờ Hoắc Hoành gật đầu, một tên trong đó đã đập lên đầu tên kia một cái,
Mày mù à, lão đại nói Hoắc Hoành là người tàn phế, ngồi xe lăn, hắn đang đứng kia kìa, tàn phế chỗ nào!
Hoắc Hoành không giải thích dài dòng, chỉ lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, đầu kia đã truyền đến tiếng Phó lão đại,
Ha ha, Nhị thiếu gặp được người của tôi, sắp đến rồi à?
Tôi vừa xuống máy bay, cũng thấy người của anh rồi, nhưng bọn họ cho rằng tôi là giả mạo.
Cái gì?! Nhị thiếu, phiền cậu để mấy thằng ranh kia nghe điện thoại giúp tôi.
Được.
Đám người kia vừa nghe thấy tiếng lão đại, ai cũng giống như học sinh tiểu học luôn mồm vâng dạ, giọng bốc hỏa của Phó lão đại thì không cần phải nói, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đứng ở ngoài xe cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mấy tên thuộc hạ kia bị trách mắng một lúc, cuối cùng lí nhí nói:
Nhưng mà lão đại, chân anh ta không tàn phế giống như anh nói.
Lần này Phó lão đại bên kia điện thoại cũng đơ ra, không tàn phế? Chuyện này là sao? Phó lão đại vô cùng tò mò.
Vì vậy hắn lại bảo đám thuộc hạ kia giao điện thoại cho Hoắc Hoành.
Tên thuộc hạ kia nghe thấy quả nhiên có vấn đề, lập tức hùng hổ hẳn lên, hừ lạnh nói:
Lão đại của chúng tôi bảo anh nghe điện thoại.
Hoắc Hoành nhận lấy,
Alo.
Phó lão đại do dự hỏi:
Nhị thiểu, chân cậu khỏi rồi à?
Ừm, khoảng thời gian trước tôi khôi phục rồi, bây giờ chân đã không có vấn đề gì nữa.
Phó lão đại bên kia điện thoại rất cao hứng,
Vậy thì tốt quá rồi! Đây đúng là một chuyện đáng để chúc mừng!
Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó Phó lão đại lập tức ra lệnh cho đám người kia đưa Hoắc Hoành đến nơi an toàn.
Đám thuộc hạ nhận được lệnh, lập tức đi hết xuống xe, kính cẩn nghênh tiếp Hoắc Hoành lên xe,
Nhị thiểu, mời.
Ở trước mặt người khác, Hoắc Hoành không thể để ý đến Nhiếp Nhiên, anh vào trong xe trước.
Nhiếp Nhiên cũng vào theo.
Sau đó những tên còn lại rối rít lên xe, nhanh chóng đi đến cái thuyền trên bến tàu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.