Chương 1792: Đấu giá - sao lại là cô ta?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 908 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Cái gọi là tụ tập của cướp biển thật ra chính là đến cuối năm đám cướp biển ở các vùng biển sẽ tìm một chỗ tụ tập lại với nhau.
Trước kia là để đổi một số đồ dùng hằng ngày cùng với thịt dê, thịt bò...
sau đó bắt đầu dần dần biến thành một dạng 3tụ tập khoe khoang thành quả gặt hái trong một năm của mình, cùng với chè chén say sưa thâu
Nghe cách nói của Phó lão đại,9 Nhiếp Nhiên biết ở đó thật ra chính là một cái chợ đen không chịu sự ràng buộc của luật pháp.
Nhưng từ trong hành động của cô, Hoắc Hoành cảm thấy có cái gì đó bất thường.
Cô còn không mở mắt ra, có phải là vì choáng không? Bộ dạng say xe của cô trên đường đến cái thôn hồi đó vẫn sờ sờ ở trước mắt anh.
Anh lập tức xoay mặt cô qua, trầm giọng xuống,
Nói thật đi!
Mặt Nhiếp Nhiên bị anh giữ lấy, cô khẽ cau mày mở mắt ra,
Anh bỏ em ra, nếu không em sẽ nôn vào mặt anh đấy.
Lời này chính là thừa nhận trá hình.
Hoắc Hoành nghe thấy thể, trong lòng vừa tức vừa giận,
Tại sao em không nói sớm với anh là em say sóng?!
Còn nhịn lâu như vậy, ngay cả một ngụm nước cũng không uống, không nói câu nào, thật là phục cô! Đang nổi nóng, anh đột nhiên nghĩ tới hai ngày trước,
Mấy ngày trước lúc đi thuyền em có say không?!
Không phải hôm đó lúc đi ra đảo cô cũng nhịn đấy chứ? Nhiếp Nhiên lắc đầu,
Không, hôm nay mới có một chút, có lẽ là sóng lớn quá.
Hoắc Hoành lập tức đứng dậy,
Anh đi rót nước cho em.
Nhưng bị Nhiếp Nhiên ngăn lại,
Không cần, coi như huấn luyện đi.
Tương lai một ngày nào đó cũng sẽ gặp phải chuyện này thôi.
Em!
Hoắc Hoành thật sự bị lời này của cô làm cho không biết nên trả lời như thế nào.
Tương lai nếu như Nhiếp Nhiên có thể thuận lợi vào đơn vị đặc chủng, đúng là phải huấn luyện đủ kiểu, trong đó cũng không thể thiếu được huấn luyện trên biển.
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn cô, sợ cô xuất hiện hiện tượng say sóng.
Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?
Hoắc Hoành lo lắng hỏi.
Anh rất bội phục sức nhẫn nại của Nhiếp Nhiên, cho nên cô càng dửng dưng như vậy, anh càng cảm thấy hoảng sợ, càng hối hận tại sao lúc ấy ở trên giường mình lại đồng ý với yêu cầu của cô.
Hôm nay thời tiết rất xấu, sóng cực lớn, thuyền bè không ngừng lắc lư.
Đồ trong khoang thuyền cũng đang không ngừng lung lay, phát ra tiếng va chạm.
Nhiếp Nhiên dựa vào khoang thuyền, nhắm chặt hai mắt, không nói một lời.
Đáng lẽ ra, anh nên nhân lúc cô ngủ đóng gói cô lại đưa lên máy bay, sau đó đưa về đơn vị mới đúng! Nhưng nếu như vậy, đợi cô tỉnh lại rồi, liệu có tức giận trực tiếp ép phi công đưa mình quay lại rồi đánh cho anh một trận không? Hoắc Hoành cảm thấy cô gái này thật sự...
không dễ đối phó một chút nào!
Em không sao.
Nhiếp Nhiên không mở mắt ra, trả lời.
Nhưng mà...
Cũng không nên huấn luyện vào lúc này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như quả bóng xì hơi của cô, anh thật sự vô cùng đau lòng.
Cái gì cũng bán, cái gì cũn6g mua, chỉ cần có tiền có đồ là được.
Sáng sớm hôm đó, Phó lão đại dẫn hai người bọn họ lên thuyền từ sớm.
Trên đư5ờng đến nơi tụ họp, Phó lão đại vì không muốn để Hoắc Hoành thu hút sự chú ý nên bảo anh cởi Âu phục ra, mặc quần áo cướp biển bình thường vào.
Cả Nhiếp Nhiên cũng phải mặc quần áo đàn ông, cải trang thành thuộc hạ của hắn, cùng nhau bước vào đêm tụ tập của đám cướp biển.
Lần này Phó lão đại dẫn theo tổng cộng hơn hai mươi người, những người còn lại đều ở lại trên đảo, đề phòng công trình bị đình trệ.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành là khách quý, đương nhiên Phó lão đại sẽ không sắp xếp cho bọn họ làm việc, bọn họ được mời vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Thật muốn đấm cho mình một cái, nếu sớm biết sẽ như vậy, có bị cô đánh anh cũng sẽ không đưa cô ra ngoài mới đúng.
Đương nhiên, anh cũng càng thêm hận Phó lão đại, đang yên đang lành bắt mình ra ngoài xem cướp biển tụ tập cái gì! Chờ chuyện lần này kết thúc, anh nhất định phải ném tên đó xuống biển cho cá mập ăn! Anh nắm chặt tay Nhiếp Nhiên, muốn ôm cô, để cô dựa vào có thể thoải mái một lúc, nhưng mới giơ tay ra đã bị Nhiếp Nhiên từ chối.
Đừng, lát nữa em sẽ nôn lên anh đấy.
Nôn thì nôn, anh không để ý.
Bây giờ em thoải mái là quan trọng nhất.
Hoắc Hoành ôm cô vào lòng, sau đó xoa ấn huyệt hợp cốc ở gan bàn tay Nhiếp Nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.