Chương 1805: Người phụ nữ này, tôi muốn!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 660 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Lúc này ánh mắt người ở bên dưới nhìn Nhiếp Nhiên đã từ coi thường dần dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành sợ hãi.
Không phải sợ hãi bởi vì cô đánh thắng Cao lão đại, mà là cô hất ngã Cao lão đại như miếng thịt nằm trên thớt.
Còn ngã như 3vậy nữa tim gan phèo phổi của Cao lão đại sẽ bị nát hết mất.
Hơn nữa, nhìn tên nhóc này gầy yếu, sao lại có sức lực lại dẻo 9dai thế này? Cao lão đại đã thành thế này rồi, sao nhìn người này vẫn ung dung, không hề mệt mỏi? Ngay cả Phó lão đại và đám thuộc h6ạ nhìn Nhiếp Nhiên cũng không tự chủ được nuốt nước miếng.
Ban đầu rốt cuộc bọn chúng không sợ chết thế nào mới dám trêu chọ5c cô? Không bị cô đánh chết, có thể dùng từ may mắn để hình dung.
Lúc vẻ mặt người ở đây đều kinh ngạc, chỉ có một người nhìn vẫn còn ổn.
Đó chính là lão Phùng.
Nhưng bàn về tốc độ thì những kẻ đó làm sao có thể so với Nhiếp Nhiên.
Bọn chúng vừa mới có hành động, Nhiếp Nhiên đã rút khẩu súng bên hông Cao lão đại ra, bắn về tên kia.
Đoàng! Đạn lao nhanh tới, ghim vào cánh tay tên kia.
Nhiếp Nhiên đứng trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi:
Thế nào, bây giờ có thể cho tôi người phụ nữ này rồi chứ?
Lúc này Cao lão đại nằm dưới đất, mắt hoa lên, trong tai cũng phát ra tiếng ong ong.
Lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị đảo lộn, khó chịu muốn nôn.
Hắn yếu ớt trợn mắt, nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, nhưng không cam lòng nhận thua vào lúc này, mím chặt môi không chịu nói một câu.
Thật ra, nếu nghĩ kĩ thì cũng không khó để phát hiện ra.
Nhị thiểu là ai, vệ sĩ của anh sao có thể được chọn tùy tiện, nhất định là trải qua sàng lọc vô cùng kĩ lưỡng.
Tất nhiên cô có năng lực này.
Sao hả, có thể cho rồi chứ?
Nhiếp Nhiên lại giữ lấy đầu hắn, hai hàng máu nóng chậm rãi chảy từ trong mũi hắn ra.
Cao lão đại đau đến nỗi nước mắt cũng đã ứa ra.
Lão đại!
Lão đại!
Người ở bên dưới thấy lão đại nhà mình chịu khổ như vậy, không thể nhịn được nữa, lập tức giơ súng nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên khẽ cười rồi ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc hắn đập mạnh một cái.
Người ở đây đều giật mình.
Hành động bạo lực như vậy khiến không ai dám kêu một tiếng.
A!
Tên thuộc hạ kia còn chưa nhắm bắn, súng đã rơi xuống đất.
Dám nổ súng với tao, mày chắc mày chán sống rồi chứ?
Nhiếp Nhiên vẫn duy trì động tác bắn, lạnh lùng lên tiếng.
Những tên còn lại bị phát súng này dọa cho không dám nhúc nhích.
Vừa rồi bọn chúng còn chưa nhìn rõ mà đối phương đã bắn, bây giờ sáng đã ở trong tay đối phương, chỉ cần bọn chúng nhúc nhích, có thể sẽ bị ăn ngay một phát vỡ đầu.
Cao lão đại thấy tình hình bất ổn, cuối cùng hắn đành cắn răng nói:
Cô gái này...
cho...
Ầm! Phía trên lại truyền đến tiếng ngã.
Lão đại!
Đám thuộc hạ bên dưới cuống lên, ai cũng muốn xông tới, đáy mắt bọn chúng tràn đầy sự lo lắng.
Nhưng lần này Cao lão đại cũng không bò dậy nổi nữa.
cho mày...
Nhưng tôi vừa bắn người của anh bị thương rồi, chuyện này phải làm thế nào đây?
Nhiếp Nhiên sẽ không ngu đến nỗi cứ thả Cao lão đại ra như vậy.
Cao lão đại đã thua hoàn toàn, đành khuất nhục nói:
Là thuộc hạ của tao...
không hiểu quy củ, nó...
tự...
tự chuốc lấy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.