Chương 1816: Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 569 chữ
- 2022-02-10 09:23:47
Sắc trời cuối đông đầu xuân tôi rất nhanh, bến tàu không có đèn đuốc tối đen như mực, xung quanh chỉ có lác đác mấy ngườ8i đi đường.
Một tên cướp biển lái xe ở phía xa đến, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành xuống thuyền trước, chui vào bên 3trong xe.
Mấy tên cướp biển khác thì đỡ cô gái kia lên xe, sau đó lái xe rời bến tàu, hướng về phía sân bay.
Tạm thời không đến sân bay, tìm một khách sạn nhỏ đã.
Hoắc Hoành nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ cùng với hướng xe c6hạy, lập tức nói với tên thuộc hạ đang lái xe.
Sau đó, anh mới bảo tên cướp biển đỡ cô ta vào.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở quầy tiếp đón đang cắn hạt dưa xem tivi.
Nhìn thấy có người tới, bà ta vốn không chú ý, bởi vì phần lớn nam nữ tới nơi này đều thuê phòng vài ba tiếng để vui vẻ một chút.
Tên cướp biển ngồi trên ghế lái nghe thấy thế, tưởng là Nhị thiế5u không thể chờ được nữa, muốn tìm một chỗ giải quyết cô gái kia, vì vậy vội vàng gật đầu đáp:
A, vâng.
Hắn đổi hướng, tìm một cái khách sạn nhỏ.
Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành làm như vậy là bởi vì không thể đưa một cô gái quần áo không đủ che thân, còn hôn mê thế này lên máy bay được.
Bây giờ cứ tìm một chỗ gần đó, đợi cô ta tỉnh đã rồi tính sau.
Đèn đường vùn vụt lướt qua cửa sổ xe, cuối cùng xe dừng ở trước một khách sạn nhỏ.
Biển hiệu của khách sạn kia lập lòe ánh đèn huỳnh quang hồng tím, mang chút mập mờ.
Hoắc Hoành bảo một tên cướp biển cởi áo khoác ra mặc vào cho cô gái kia, đề phòng lúc đi vào bị người ta phát hiện dáng vẻ nhếch nhác của cô ta mà báo cảnh sát.
Nhưng khi Nhiếp Nhiên đăng ký thông tin xong, đám người chuẩn bị lên tầng thì người phụ nữ trung niên kia phát hiện một cô gái hôn mê dựa vào vai tên cướp biển, dáng vẻ đó hình như là không có ý thức.
Bà ta không nhịn được hỏi:
Cô gái kia làm sao thế?
Tên cướp biển chém gió,
À, cô ấy hả, vừa rồi uống say nên chúng tôi mới phải thuê phòng cho cô ấy nghỉ tạm.
Uống say? Sao tôi lại thấy không giống thế?
Người phụ nữ trung niên định tiến lên xem kĩ.
Tên cướp biển kia hốt hoảng, sợ bị phát hiện, vội vàng lui về phía sau một bước.
May mà Nhiếp Nhiên kịp thời tiến lên chặn người phụ nữ trung niên kia lại, cười nói:
Cô, thanh niên chúng cháu chơi chút thôi mà.
Cô xem cô mở cái khách sạn này không phải là để cho thanh niên chúng cháu vui đùa sao, cần gì phải làm thật như vậy?
Người phụ nữ trung niên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, biết ngay quả nhiên cô gái kia có vấn đề, bà ta cất giọng the thé:
Ôi! Sao lại nói như vậy được, ngộ nhỡ mấy đứa gây ra án mạng ở chỗ này, khách sạn của tôi phải làm thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.