• 6,910

Chương 1865: Sao con bé đó lại ở đây?


Đến khi xe tới cổng trường học, Diệp Trận bảo tài xế lấy hành lý xuống, đợi ở ngoài cổng.

Diệp Trần ôm Nhiếp Dập, trong mắt lộ ra vẻ qu8yến luyến.

Mà Nhiếp Dập sau khi nhìn thấy trường học quen thuộc thì cũng không muốn xuống xe lắm, kéo tay Diệp Trần, làm ra vẻ tội ngh3iệp hỏi:
Mẹ, lúc nào con mới có thể rời trường quân đội? Không có cả cuối tuần, con rất đáng thương.
Chủ yếu là một năm qua bởi vì tính khí 9cậu ấm cho nên ở trong trường quân đội nó phải chịu không ít sự trừng phạt.
Các bạn học đều không thích nó, thậm chí còn hùa nhau bắt 6nạt nó, các sĩ quan huấn luyện và thầy cô cũng thường xuyên trừng phạt nó.
Đến nỗi bây giờ thấy trường học là nó sợ hãi.
Diệp 5Trân đau xót, khóe mắt cay cay, không nhịn được ôm nó vào trong lòng mà hôn,
Con ngoan, mẹ cũng không nỡ để con đi xa như vậy, nhưng bây giờ con chỉ có thể chịu đựng, chờ qua một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ nghĩ cách cho con về nhà đi học.

Lần này bà ta hứa hẹn như vậy, kết quả lại bị Nhiếp Dập phản đối mãnh liệt.

Không không không, con không muốn về nhà, ba hung dữ với con lắm! Mẹ tìm trường học nội trú cho con đi, nhưng đừng tìm trường quân đội, con không muốn sáu giờ sáng nào cũng phải ra thao trường chạy bộ mệt mỏi đâu.

Đặc biệt là sáu giờ mùa đông, trời còn chưa sáng đã bị tiếng còi của sĩ quan huấn luyện đánh thức, sau đó chịu đựng giá rét chạy từng vòng ở bên ngoài, chạy mà quá thời gian quy định còn bị phạt thêm.
Việc này đối với người có bệnh thiếu gia như nó mà nói chính là hành hạ.


Cái gì gọi là không muốn về nhà! Đó là nhà của con, con nhất định phải về: Ba con hung dữ với con là bởi vì con không ngoan, con phải ngoan thì ba con sẽ đối xử tốt với con.
Mặc dù xót con, nhưng Diệp Trần vẫn trách mång.

Nhiếp Dập không vui lẩm bẩm:
Trước kia cũng có lúc con không ngoan, nhưng ba vẫn rất yêu thương con, hơn nữa chưa bao giờ tức giận.
Đối với Nhiếp Dập bây giờ mà nói, Nhiếp Thành Thắng đã không phải là ba, mà là ma quỷ! Nó muốn cách ông ta thật xa.

Diệp Trần sầm mặt xuống, xoay người nó lại, hiếm khi nghiêm túc nói:
Nhiếp Dập, con nhớ cho mẹ, ai cũng có thể rời khỏi nhà họ Nhiếp, nhưng con thì không thể! Bởi vì nhà họ Nhiếp sớm muộn gì cũng là của con, con nhất định phải trở về nhà họ Nhiếp! Biết chưa?! Nếu như con không về, vậy thì sau này con muốn về cũng không về được! Hơn nữa ngay cả quyền lợi nắm nhà họ Nhiếp trong tay cũng sẽ bị cái con ranh chết tiệt Nhiếp Nhiên đó chiếm mất, con hiểu không?
Nhiếp Dập chưa từng thấy Diệp Trần nói chuyện với nó bằng giọng như vậy, nó hơi sợ hãi, cúi đầu yếu ớt nói:
Nhưng mà...

ba thật sự rất đáng sợ...
Lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông ta, nó thật sự không dám ngẩng đầu lên.

Trước kia mỗi lần ăn cơm nó đều muốn nói chuyện với ba, có lúc còn làm loạn ở trong lòng ba, nhưng bây giờ nó không dám hé môi nói nửa lời.

Nó sợ mình không cẩn thận lại khiến ba không vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.