• 6,903

Chương 1888: Chỉ có cô là có thể tin tưởng!


Sao cô ta lại tới đây?! Nhiếp Nhiên cau mày, phòng bị nhìn chằm chằm Cửu Miêu chạy từ xa đến, vẫn không buông khẩu súng tr8ong tay xuống.

Hình như Cửu Miêu cũng không sợ cô sẽ đột nhiên nổ súng mà đi tới bên cạnh cô, giục:
Đi mau, dân 3làng dưới núi nghe thấy tiếng súng đã nghi ngờ rồi.

Sao lại là chị?
Nhiếp Dập nhìn thấy Cửu Miêu kinh ngạc trợn to hai9 mắt, sau đó chui từ sau lưng Nhiếp Nhiên ra,
Sao chị lại đến đây?

Không còn nhiều thời gian nữa, xe của tôi ở bên kia6, chúng ta phải đi ngay.
Cửu Miêu định đỡ Nhiếp Nhiên.

Nhưng Nhiếp Nhiên không nhận, cô che tay tự đi ra sau núi5.

Đến khi ba người bước lên xe, Cửu Miêu lập tức khởi động động cơ, quay đầu lại xuống núi.

Ở bên trong xe, Nhiếp Dập căng thẳng nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, đến khi xuống đường núi, ra khỏi ngoại ô, biết mình đã hoàn toàn an toàn rồi, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy cũng có tâm trạng hỏi lại Cửu Miêu,
Sao chị lại ở đây?
Từ trước đến giờ Cửu Miêu không thích nói nhiều, lại đang lái xe nên chỉ lạnh lùng

một tiếng.


Đúng lúc đi ngang qua à?



Vậy thật là khéo!
Nhiếp Nhiên nghe thấy nó nhiệt tình nói chuyện như vậy, khẽ cau mày lại, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lại nói chuyện mấy câu, Nhiếp Dập mới nghĩ đến Nhiếp Nhiên ở phía sau, sau đó nói với cô:
À đúng rồi! Chị có biết mấy ngày trước chính là người này đã cứu tôi một lần không! Đây là lần thứ hai chị ấy cứu tôi rồi đáy!
Nhiếp Nhiên không chịu nổi nó lắm mồm như vậy, vì vậy nhìn cảnh đường phố bên ngoài, sau khi chắc chắn đã an toàn, cô lập tức nói:
Dừng xe!


Cửu Miêu ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên qua kính chiếu hậu thì thấy cô nhìn chằm chằm mình, lạnh giọng ra lệnh:
Tôi muốn cô dừng xe!
Cửu Miêu không hiểu tại sao cô phải làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo cô, dừng xe ở bên đường.

Xe vừa dừng lại, Nhiếp Nhiên đã đẩy cửa xe ra, kéo Nhiếp Dập,
Xuống xe.
Nhiếp Dập không hiểu hỏi:
Tại sao? Chúng ta còn chưa tới nơi.
Nhiếp Nhiên không nói gì, chỉ mạnh mẽ kéo nó đến một nơi kín đáo cách đó một khoảng nhất định, rồi nghiêm túc cảnh cáo nó:
Quên hết chuyện ngày hôm nay, quên toàn bộ, nghe rõ chưa?
Nhiếp Dập cau mày hỏi:
Tại sao?

Không có tại sao! Em chỉ cần quên toàn bộ: Bao gồm cả sự tồn tại của chị! Hiểu chưa?

Nhưng mà...
Nhiếp Dập vẫn muốn nói gì đó Nhiếp Nhiên đã không kiên nhẫn ngắt lời:
Không có nhưng nhị gì hết! Em không hy vọng ba biết chuyện em lén chạy ra khỏi trường quân đội, còn suýt nữa bị giết đúng không?
Nhiếp Dập ở nhà được chiều hư rồi, từ trước đến giờ ưa mềm không ưa cứng, vào lúc này bị Nhiếp Nhiên cảnh cáo như vậy nên hơi không vui.

Nó nhướng mày, sau đó lại đắc ý cười,
Chị sợ tôi nói như vậy, có phải chị cũng có bí mật gì không thể cho ai biết không?
Nhiếp Nhiên thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi gì.

Cô không tin Nhiếp Dập có thể nhìn ra cái gì.

Quả nhiên, sau khi dừng lại hai ba giây, đã nghe thấy thằng nhóc này nói như rất hiểu biết:
Bây giờ rõ ràng chị nên huấn luyện mới đúng mà lại tới đây, chẳng lẽ không phải là chị lén chạy ra ngoài chơi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.