• 6,903

Chương 1890: Nói đi, cô muốn cái gì?


Nhưng vấn đề là, Nhiếp Dập không biết những tính toán và mưu đồ trong lòng Nhiếp Nhiên, tưởng rằng cô nói như vậy là quan tâm tới sự an 8toàn của mình thật.

Lại thêm nhìn thấy cái khăn tay của mình quân trên ống tay áo của cô đã sớm biến thành màu đỏ thẫm, cuối cù3ng nó vẫn dè dặt hỏi:
Vậy chị sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nhiếp Nhiên lập tức ngẩn ra mấy giây.

Đợi đã.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra hai ba giây rồi lập tức gọi nó lại, sau đó đi nhanh đến trước mặt nó.

Sao thế? Không phải đã nói xong rồi à!
Giọng nói của Nhiếp Dập vô cùng sốt ruột, nhưng ánh mắt nó lại lóe lên vẻ lúng túng xấu hổ.
Không phải là thằng nhóc này đang l9o lắng cho cô đấy chứ? Ha, nếu như Diệp Trận biết đứa con trai bảo bối mình nuôi lâu như vậy đang lo lắng cho kẻ địch của bà ta, không 6biết bà ta có tức hộc máu không nhỉ?
Chị cũng sẽ lập tức rời khỏi đây.
Nhiếp Nhiên không có thời gian trêu nó, chỉ có thể trả lời qua5 loa lấy lệ, sau đó đuổi nó đi,
Em mau đi đi, không còn sớm nữa.
Nhiếp Dập gật đầu, lại vặn vẹo ngón tay, nói:
Vậy chị...
cẩn thận một chút...
Sau đó, nó không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, giống như có cái gì đang đuổi ở phía sau.
Lúc này Nhiếp Nhiên không có tâm trạng đâu mà nói mấy cái này với nó, cô chỉ hỏi:
Em biết kiếm cớ thế nào cho vết thương trên mặt chưa?
Cô sợ Nhiếp Dập nói dối không lừa được giáo viên, đến lúc đó lại càng phiền toái hơn.
Quả nhiên thằng nhóc này thật sự không phụ sự kỳ vọng của cô, lại nói:
Tôi bị ngã.

Nói thể sẽ không có ai tin.

Thế này đi, sau khi về em đùa dai cũng được, trút căm phẫn cũng được, nhân lúc trời còn chưa sáng tìm một người đánh một trận, sau đó nói vết thương là do đối phương đánh.

So với giấu giấu giếm giếm, không bằng trực tiếp làm lớn chuyện lên, đến lúc đó cũng chỉ đơn thuần là chuyện đánh nhau trong trường học, mà sẽ không liên quan gì đến bắt cóc mưu sát.
Nhiếp Nhiên thật sự phục thằng nhóc này! Đâu có ai ngã mà trên mặt có nguyên năm dấu ngón tay! Đúng là ngay cả lừa người khác cũng không biết.
Đổ đần! Sau đó Nhiếp Dập suy nghĩ một lát rồi hỏi:
Thế thì tôi sẽ xin nghỉ ốm?
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn lắc đầu,
Vết thương trên mặt em quá rõ ràng, nghỉ ốm sẽ càng khiến giáo viên chú ý.
Nhiếp Dập cũng cảm thấy cách đó hay, lập tức đồng ý,
Được, tôi biết rồi.
Sau đó, Nhiếp Nhiên lại cẩn thận dặn dò mấy câu, rồi bảo nó nhanh chóng rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.