Chương 1915: Người chịu tội thay? - người của nhị thiếu?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 610 chữ
- 2022-02-19 08:20:03
Cô ta giết hai anh em của tôi, tôi muốn một cái mạng của cô ta, đây không tính là quá đáng chứ?
Thiếu nợ thì trả tiền, giết ng8ười thì đền mạng đúng không?
Nhiếp Nhiên đứng lên, đi từng bước đến trước mặt Cửu Miêu, hỏi:
Thế nào, cô còn muốn nói gì nữa 3không?
Không.
Cửu Miêu lạnh lùng trả lời.
Không?
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó mặt biến sắc, lập tức tát 9cho cô ta một cái.
Chát! Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng làm việc, làm cho người ở đây thầm giật mình.
6Ngay cả Cửu Miêu bị đánh lệch mặt cũng khiếp sợ nhìn cô.
Lúc mọi người ở đây vẫn đang thổn thức, Cửu Miêu thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng mà ánh mắt đã bắt đầu trở nên đờ đẫn, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Máu đỏ tươi chậm rãi chảy từ lỗ máu ra, đọng lại thành một vũng màu đỏ thẫm.
Nếu không, ông ta đã đi đời rồi.
Bởi vì, cô ta là kẻ điên! Là đồ thần kinh! Ông ta không hiểu tại sao Hoắc Hoành lại tìm một cô gái như vậy làm vệ sĩ cho mình.
Còn cô Lâm và chị Ngô ở bên cạnh đã bị dọa, nhẵn chân ra tựa vào trên tường, sắc mặt tái nhợt.
Thế nào, bây giờ được rồi chứ?
Nhiếp Nhiên buông tay cầm súng bên người, tầm mắt chậm rãi chuyển qua nhìn Nghiêm lão đại.
Mọi người bị tốc độ của cô làm cho ngây ngẩn tại chỗ.
Những thuộc hạ của Hoắc thị đứng ở cửa, chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên làm như vậy đều há hốc mồm.
Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng,
Tại sao phải nhìn tôi bằng ánh mắ5t này? Không phải cô cho là cô chủ động đứng ra giải vây cho tôi, tôi sẽ cảm ơn cô chứ?
Nếu không có cô, tôi sẽ không suýt nữa trở mặt với Chủ tịch Hoắc, cũng sẽ không đối kháng với Nghiêm lão đại, càng không bị chú Trần chỉ trích không làm tròn bổn phận.
Nghe xong những lời này, có phải cô cảm thấy một cái tát này của tôi là nhẹ rồi không? Hả?
Cửu Miêu trợn to hai mắt nhìn cô, đáy mắt lạnh như băng.
Cửu Miêu, ban đầu tôi đã nói con người tôi không thích nợ ai, và tôi cũng không thích ai nợ tôi.
được rồi...
Nghiêm lão đại đờ đẫn gật đầu.
Trong lòng ông ta càng thêm sợ hãi, may mà vừa rồi mình không ẩm ĩ bảo cô nổ súng.
Cho nên...
Cô còn chưa dứt lời thì đã rút khẩu súng bên hông ra, dí vào lồng ngực cô ta bắn một phát.
Đoàng! Ban đêm yên tĩnh, tiếng súng của cô vang dội cả tòa nhà.
Nụ cười đáng sợ kia khiển Nghiêm lão đại đột nhiên rùng mình một cái.
Không phải ông ta chưa từng thấy ai giết người, cũng không phải chưa từng thấy con gái giết người.
Nhưng chưa từng thấy ai dứt khoát giết người xong còn có thể cười như vậy.
Được...
Lại còn là vệ sĩ thân cận! Anh ta không sợ nửa đêm lúc ngủ bị cô gái này giết chết à?
Vậy Nghiêm lão đại và Hoắc thì sẽ không xảy ra hiềm khích gì nữa chứ?
Sẽ không...
nếu đã giải quyết rồi, còn có thể có hiềm khích gì nữa?
Vậy việc tôi không làm tròn bổn phận có thể đền bù rồi chứ?
Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt lên trên mặt chủ Trần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.