Chương 1934: Anh sợ mất em - đây là cái bẫy
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 793 chữ
- 2022-02-19 08:20:03
Hoắc Hoành nhìn là biết nhất định động tác vừa rồi của mình đã làm cô thức giấc.
Có quá nhạy bén.
Sao em khôn8g ngủ thêm chút đi, hôm nay em không cần đến công ty.
Anh nói.
Bên chỗ Nghiêm lão đại, bởi vì Cửu Miêu chết rồi nên vấn đề đã hoàn toàn kết thúc.
Hoắc Hoành tìm một thời gian đích thân tiễn Nghiêm lão đại đi, trước khi đi còn đặc biệt thết đãi ông ta một bữa coi như đền bù.
Những ngày tháng sau đó, tất cả đúng như Hoắc Hoành nói, đều đã khôi phục lại sự yên ả như trước đây.
Mùa xuân ở thành phố A đã phục hồi lại sức sống, sắc trời không còn u ám, trống trải nữa mà có ánh nắng ấm áp, dễ chịu khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
Nhiếp Nhiên vẫn cứ đi theo Hoắc Hoành nửa tháng, nửa tháng vào công ty huấn luyện.
Không có Cửu Miêu, cô lại trở lại cuộc sống huấn luyện một mình.
Anh không ăn s5áng à?
Không, không có thời gian, phải đến công ty ngay.
Nhiếp Nhiên không hiểu vừa nãy anh còn thản nhiên, sao bây giờ lại phải lập tức đến công ty, nhưng cô chỉ có thể trở về phòng mình thay quần áo rồi đi theo anh.
Trên đường đi, anh lại bảo tài xế dừng xe, sau đó đi đến một cửa hàng ăn sáng mua một ít đồ ăn sáng lên xe.
Lúc đến công ty, anh công khai xách những món đồ ăn sáng kia đi vào thang máy riêng dưới ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, về phòng làm việc của mình.
Đến hơn nửa tháng sau, một cuộc điện thoại đã hoàn toàn phá vỡ sự yên ả ngoài mặt này.
Lúc đó cô đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Hoành thì thấy điện thoại rung lên.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn màn hình, là số của Cửu Miêu.
Mặc Âu phục thắt cà vạt mua đồ ăn sáng bên đường, đúng là lần đầu tiên em thấy đấy.
Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sofa trêu chọc anh.
Hoắc Hoành không kịp cởi áo mà bỏ luôn đồ ăn trong túi ra ngoài,
Anh không ngại ngày nào cũng mua cho em, em mau thử đi, sữa đậu nành vẫn còn nóng đó.
Nói rồi anh đưa sữa đậu nành nóng hổi qua.
Bây giờ Nhiếp Nhiên đã bắt đầu bắt tay vào làm một số công việc liên quan tới vũ khí đạn dược, cho nên sau khi ăn no cô cũng dùng máy tính xách tay của Hoắc Hoành.
Chẳng lẽ sau khi phẫu thuật thành công, cô ta đã tỉnh lại rồi à? Nhiếp Nhiên ấn nút nghe, không nói chuyện ngay mà yên tĩnh đợi đối phương.
Hồi lâu sau, bên đầu kia điện thoại mới vang lên một giọng nói do dự,
...
Là cậu à?
Đó là giọng Lão Tam Tử! Cô đi tới bên cửa sổ, cố gắng hạ thấp giọng hỏi:
Có chuyện gì thế?
Lão Tam Tử ở bên kia điện thoại nghe thấy Nhiếp Nhiên trả lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
À, tôi muốn nói với cậu là cô ta đã được cứu sống rồi, lúc nào cậu qua đây thăm cô ta?
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đám thuộc hạ ở công ty sau khi thấy thủ đoạn của cô đối với Cửu Miêu thì càng thêm sợ cô.
Ai cũng rất cung kính, thậm chí ngay cả những lời thầm thì sau lưng cô cũng không dám nói nhiều, sợ có chút sai lầm truyền tới tai cô sẽ khiến cô không vui.
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy.
Em không ngủ được, cứ đi theo anh đến công ty đi, tr3ánh cho đến lúc đó chú Trần lại nói em không làm tròn bổn phận.
Nhiếp Nhiên nói xong cũng vào phòng tắm.
Cô đánh răn9g rửa mặt xong đi ra, thấy anh đã mặc xong quần áo,
Sao anh còn chưa xuống tầng?
Theo lý mà nói, lúc này anh đã xuống tầng 6cùng ăn sáng với Hoắc Khải Lãng mới đúng.
Anh đợi em.
Anh để điện thoại xuống rồi đứng lên.
Cô ta tỉnh rồi chứ?
Cô hỏi.
Tỉnh tỉnh rồi...
Vậy ông để cô ta nghe điện thoại đi.
Hình như Lão Tam Tử hơi khó xử,
Nhưng cô ta mới tỉnh chưa được bao lâu, vẫn còn rất yếu, không thể nói chuyện được.
Chắc chắn ý thức đã tỉnh táo rồi chứ?
Đúng thế.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý,
Được, tối nay tôi sẽ tới đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.