Chương 2021: Cứu viện hay là vứt bỏ
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 810 chữ
- 2022-02-19 08:30:17
Tốc độ nhanh đấy.
Nhiếp Nhiên nhìn mấy binh lính bị đánh ngất ở sau lưng cô ta.
Sau đó, cô ném bộ đồ rằn ri trong t8ay qua,
Mau thay quần áo vào, đi vào giải quyết đội 1.
Cửu Miêu nhận lấy bộ quần áo kia, nhanh chóng mặc vào.
Trói3 mấy người kia lại xong, bọn họ tiếp tục đi vào bên trong.
Nhưng bọn họ đã đợi năm sáu tiếng, người đã trôi ra rất xa, chỉ ném dây thừng ra thì khoảng cách vẫn quá ngắn.
Qua mấy lần vẫn không có hiệu quả.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn Giang Viễn ngu xuẩn vẫn định tiếp tục ném.
Đi qua đoạn rẽ cuối cùng, thật sự đúng như Phó lão đại nó9i, nguy hiểm trùng trùng, diện tích vũng bùn căn bản không phải là thứ những cái bọn họ đã đi qua kia có thể so sánh được. <6br>
Ngay cả đám người Phó lão đại cũng bước đi cẩn thận.
Trong sương mù dày đặc chỉ thấy loáng thoáng có bóng ngư5ời trùng điệp lắc lư ở phía xa.
Những binh lính chìm sâu ở trong vũng bùn phát hiện có bóng người lờ mờ trong sương mù có màu rằn ri, lập tức chắc chắn đó là đồng đội của mình.
Ha ha, đúng thể.
Đảm ngu ngốc kia còn tưởng là chúng ta sắp đi cứu bọn chúng nữa.
Thật là ngu xuẩn.
Đám người kia cười giễu cợt, bị Nhiếp Nhiên đi ở phía trước lườm một cái,
Im miệng!
Mấy người vừa nãy còn cười trộm lập tức ngậm miệng, cúi thấp đầu đi theo hàng ngũ.
Chỉ một lát sau, đám cướp biển ngụy trang thành binh lính kia đã đi đến bên bờ vũng bùn, ai nấy đều cúi đầu, ném sợi dây thừng đã chế tạo ra xuống.
Độ dính của vũng bùn thật sự không thể xem nhẹ, kéo một nhóm người mà có cảm giác như đang kéo một chiếc máy bay.
Ai cũng dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ, nhưng không nhúc nhích nổi.
Không được, hoàn toàn không kéo nổi bọn chúng.
Phỏ lão đại lắc lắc cái tay dùng sức quá mức, cau mày nói.
Khoảng cách giữa bọn họ không xa, chắc là lúc ấy một người ngã xuống, sau đó những người khác chạy tới cứu viên mới rơi xuống, vũng bùn chậm rãi lưu động khiến những người đó phân tán ra.
Có lẽ đám người kia cũng phát hiện ra điểm này, cho nên bọn họ cố gắng nắm chặt tay đối phương, đề phòng bị tách ra, thuận tiện cứu viện.
Bọn họ truyền dây thừng cho nhau, đến khi tất cả mọi người đều nắm chắc sợi dây rồi, người trên bờ mới bắt đầu dùng sức kéo bọn họ đến bên bờ.
Tới rồi! Tới rồi! Bọn họ tới rồi! Này, chúng tôi ở chỗ này!
Người ở gần bờ nhất hô lên Mấy người bên cạnh lập tức thả lỏng.
Trời ơi, cuối cùng bọn họ cũng đến rồi.
Tôi còn tưởng là chúng ta thật sự phải ở lại chỗ này đến thiên hoang địa lão chứ.
Tôi sợ nhất là cuối cùng bọn họ cũng giống như chúng ta, bị nhốt ở trong vũng bùn trên con đường bên ngoài kia chờ cứu viện
Đám người kia nói rồi nhìn người phía xa từ từ đi về phía trước, không nhịn được tốt bụng nhắc nhở,
Các cậu cẩn thận một chút, vũng bùn ở nơi này di chuyển được, nhất định đừng bước vào!
Đám cướp biển đang đi nghe thấy những người đó cẩn thận dặn dò, không nhịn được cười khẽ,
Chúng mày nhìn đi, đảm ngu si này thật sự tưởng chúng ta là binh lính, nhìn xem bọn nó quan tâm chưa kìa, cười chết tạo mất.
Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, tiến lên đập vào gáy hắn, thuận tay nhặt một hòn đá lên buộc vào, sau đó dùng sức ném vào bên trong.
Cô bắn súng rất chính xác, ném đồ đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Sợi dây thừng có trọng lực bị ném ra rất xa thành một đường cong parabol đẹp mắt, rơi xuống bên cạnh mấy người bọn họ.
Đúng vậy, không nhúc nhích, hay là vứt bỏ cho xong.
Một tên cướp biển khác cũng lắc tay nói.
Dù sao cũng là kẻ địch, sống chết của bọn họ liên quan gì đến chúng.
Câu nói của hắn khiến người phía sau gật đầu liên tục,
Đúng thế, là tự bọn chúng rơi xuống, chết cũng không liên quan tới chúng ta.
Những người đó nhỏ giọng nói ở bên tai Nhiếp Nhiên, gần như tất cả mọi người đều đang muốn cô vứt bỏ những người này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.