Chương 2039: Thắng lợi trở về - về đảo
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 716 chữ
- 2022-02-19 08:30:17
Quả nhiên, Nhiếp Thành Thắng nghe thấy cô nói như vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nhiếp Nhiên rất hưởng thụ dáng vẻ giận mà không dám n8ói của ông ta, cô mỉm cười, phân phó đám người kia:
Tước hết dao và súng của bọn chúng, sau đó thả bọn chúng đi.
Hå?
Những tên cướp biển kia đ3ều ngẩn ra.
Tôi nói rồi, tôi chỉ cần một mình ông ta, nói được là làm được.
Lúc đầu trao đổi với sự đoàn trưởng, cô thật sự nói muốn dùng sư đoàn trưởng đổi lấy ba đội bọn họ.
Nhưng mà...
Tôi không thể chắc chắn phương hướng chính xác, nhưng các người gọi một tiếng, nhất định bọn họ có thể nghe thấy, đáp lại các người.
Đám lính kia nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn Nhiếp Nhiên.
Đáy mắt bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ nhất định phải trở lại thuyền báo cáo chuyện này cho cấp trên, để cấp trên phải quân đội đến cứu sư đoàn trưởng cùng với chiến sĩ của ba đội kia.
Nhưng lúc bọn họ mới đi ra ngoài được mấy bước, Nhiếp Nhiên ở phía ở sau giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói vọng theo:
À còn nữa, những binh lính kia đều bị trói ở trong rừng cây nhỏ hướng Tây Nam, các người đi cứu viện đi.
Sau khi đám người kia chạy trốn một lần, cô sai người trói riêng bọn họ, mỗi người trên một thân cây.
Nhiếp Nhiên thấy bọn chúng không nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt qua,
Không hiểu lời tôi nói à?
Đám người kia vội vàng gật đầ9u lia lịa rồi nhanh nhẹn bắt tay vào lột đồ, ngay cả quần áo cũng không tha.
Sau khi lấy hết tất cả, Nhiếp Nhiên mới nói với đám lính,
Cá6c người có thể đi rồi.
Mấy người lính kia mặc đồ lót đứng ở đó, mặc dù gió lạnh thổi qua nhưng bọn họ đều đứng thẳng người, hung hăng trợn mắt nh5ìn Nhiếp Nhiên, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười một tiếng,
Sao thế? Không muốn đi à? Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nuôi người vô dụng, nếu như các người vẫn không chịu đi, tôi cũng chỉ có thể giải quyết toàn bộ các người tại chỗ, sau đó ném xuống biển thôi.
Điệu cười của cô khiển cho những binh lính kia run lên.
Lưu Đức đứng đầu tiên vẫn cố gắng nhắc nhở,
Tôi khuyên cô mau thả sư đoàn trưởng của chúng tôi ra đi, bây giờ quân đội của chúng tôi vẫn chưa đến, nếu như đến rồi, các người sẽ không chống lại được đâu.
Yên tâm, tôi có tiền đặt cược tốt như vậy, cho dù quân đội của các người đến hết, chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.
Lưu Đức nghẹn họng không nói được gì.
Ngay cả Lưu Hồng Vãn và Ngô Sướng cũng bị áp giải từ trong hang động qua đây trói vào.
Sau khi xác định trong thời gian ngắn bọn họ không thể cởi trói cho mình, cô mới rời đi.
Rõ ràng là không ngờ cô không chỉ thả bọn họ mà ngay cả ba đội kia cũng thả hết.
Tại sao? Tại sao cô ta phải làm như vậy? Hay đây cũng là một cái bẫy? Nhiếp Nhiên nhìn thấu nghi ngờ trong mắt bọn họ nên cười nói:
Yên tâm, lần này tuyệt đối không phải là bẫy.
Mau đi đi, còn không đi là tôi sẽ đổi ý thật đấy.
Nhiếp Nhiên lại cảnh cáo một lần nữa.
Đám lính bị vơ vét vô cùng sạch sẽ, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, chỉ có thể nhìn Nhiếp Thành Thắng, sau đó rời đi.
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Một tên cướp biển lại tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa như vậy sao? Lưu Đức nhất thời không hiểu kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời gạt nó sang một bên, quyết định cứu người của ba đội kia đã rồi tính sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.