Chương 2043: Báo cáo khẩn cấp - ăn mừng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 653 chữ
- 2022-02-19 08:30:17
Lưu Đức và các binh lính sau lưng đều nhìn về phía đó.
Nhưng sương mù quá dày đặc nên không thấy rõ bất cứ thứ gì8.
Lưu Đức chỉ có thể hỏi lại lần nữa:
Mọi người ở đâu?
Chúng tôi ở đây!
Lại là từng tiếng vang.
Lần 3này, người của đội 4 nhanh chóng xác nhận âm thanh đến từ phía Đông.
Vì vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến cứu viện.9
Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Mau,mau qua đây cởi trói giúp chúng tôi!
Những người bị trói kia nghe thấy 6tiếng bước chân, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đến khi chỉ còn cách mấy chục mét, đám người kia ph5át hiện Lưu Đức đột nhiên dừng lại.
Hóa ra Lưu Đức từng bị
rắn
cắn sợ bị cắn lần nữa, rất sợ những người đó là đóng giả, cho nên nhỏ giọng dặn dò người phía sau:
Chú ý, rất có thể sẽ xuất hiện cạm bẫy, mọi người nhất định phải cẩn thận.
Những người bị trói ở đó thấy đám người Lưu Đức đứng ở phía xa không nhúc nhích thì cảm thấy kỳ quái,
Cậu đứng ở đó làm gì, mau qua đây cởi trói đi.
Lưu Đức ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói:
Mấy người báo tên đội, họ tên, số hiệu đi.
Cái gì? Chúng tôi bị trói thành như vậy rồi, cậu còn bảo chúng tôi báo cái này à?
Lưu Đức cố ý giống như không nghe thấy lời anh ta chất vấn, thúc giục tiếp,
Nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ không đến cởi trói cho mọi người đâu.
Người kia giận đến nghiến răng nghiến lợi,
Cậu!
Nếu không phải vì mình bị trói, anh ta đã sớm xông lên đánh người rồi.
Người bên cạnh khuyên:
Bỏ đi bỏ đi, cậu mau báo đi, đợi báo xong rồi nói, đừng lãng phí thời gian.
Người kia suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đè nén cơn giận nói:
Đội 2, Ngô Sướng, số hiệu 026, như vậy được rồi chứ?
Những hình như Lưu Đức vẫn cảm thấy không đủ, lại ra lệnh,
Người bên cạnh cũng báo đi.
Người bên cạnh tính khí có vẻ rất tốt, có điều giọng vô cùng yếu ớt,
Đội 2, Lưu Hồng Văn, số hiệu 027.
Vậy có biết tôi là ai không?
Lần này Ngô Sưởng không nhịn được chửi ầm lên,
Lưu Đức! Mẹ kiếp có phải cậu bị rơi xuống biển, não bị úng nước hỏng rồi không?
Vừa nghe thấy người kia gọi chính xác tên mình, Lưu Đức tự động bỏ qua những lời mắng phía sau, phân phó binh lính đội 4 sau lưng mình,
Là người của chúng ta, mau lên cởi trói đi!
Sau đó, đám binh lính kia tiến lên dùng dao cắt đứt toàn bộ dây thừng cho bọn họ.
Ngô Sướng được khôi phục tự do, việc đầu tiên làm chính là tiến lên túm lấy cổ áo Lưu Đức,
Mẹ kiếp, có phải cậu muốn ăn đòn không hả! Có biết chúng tôi bị trói ở đây bao lâu rồi không? Ở đây có mấy người đều bị thương, đặc biệt là Lưu Hồng Văn, cậu ấy bị đánh chảy máu, cậu lại còn lề mề bắt chúng tôi báo tên!
Hóa ra Ngô Sương tự nhiên mất khống chế là vì Lưu Hồng Văn bị thương.
Lưu Đức vội vàng nói:
Chuyện này không thể trách tôi được, vừa rồi đám cướp biển kia mặc đồ rằn ri cải trang thành các cậu ở lối vào đảo, Sư đoàn trưởng Nhiếp vốn dĩ muốn đích thân đi vào đón các cậu, kết quả bị bọn chúng bắt đi.
Tôi sợ lần này các cậu vẫn là giả, cho nên mới hỏi nhiều mấy câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.