Chương 2067: Đột nhiên biến sắc! - tiếng súng trên đảo!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 768 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Phó tham mưu trưởng nghe thấy thế, chỉ muốn rút ra súng bắn mấy phát vào đầu Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta không nói gì thì khô8ng muốn lãng phí thời gian nữa,
Thế nào, nhìn đủ rồi chứ? Vậy ngày mai tiếp tục đếm tiền đi.
Nói rồi cô vung tay ra hiệu cho tên thuộc hạ k3ia đưa Nhiếp Thành Thắng đi.
Nhiếp Thành Thắng vừa khát vừa đói, người cũng đang sốt, theo bản năng rên rỉ:
Cứu...
cứu tôi.
Nhiếp Nhiên rất chi là
tốt bụng
, tươi cười, truyền lại cho người phía xa:
Ông ta đang cầu cứu ông.
Phó tham mưu trưởng siết tay lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng,
Tôi biết, tôi nghe thấy, rồi!
Mấy chữ cuối cùng kia gần như là nghiến răng nói, đủ để có thể thấy ông ta hận Nhiếp Nhiên thể nào.
Phó tham mưu trưởng thấy mà bất bình, quát lên:
Cô đang làm gì thế hả?
Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ tốt bụng trả lời:
Đánh thức ông ta giúp ông, hình như ông ta đang ngủ.
Ngủ cái gì, ông ấy bị đói lả đi thì có.
Phó tham mưu trưởng tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không để ý,
Vậy sao?
Sau đó cô sai người bắt ông ta đứng lên.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cuối cùng vẫn nói với người bên cạnh:
Mang bánh bao đến đây, đút cho ông ta.
Người sau lưng lập tức lấy một cái bánh bao từ trong túi lương khô ra đưa qua.
Nhiếp Thành Thắng vừa nghe đến có đồ ăn, không quan tâm được gì nữa, miệng không ngừng cắn, ăn như hổ đói.
Quá xa đúng không, vậy thì khỏi n5ói nữa.
Nói rồi Nhiếp Nhiên ra hiệu cho mấy tên kia đưa Nhiếp Thành Thắng đi.
Phó tham mưu trưởng thấy vậy, chỉ đành nhượng bộ nói:
Được được được, cứ nói như vậy, cứ nói như vậy đi.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới miễn cưỡng hạ tay xuống.
Bên tại là tiếng uống nước đừng ực...
ừng ực...
của Nhiếp Thành Thắng.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã ăn xong cái bánh bao.
Nhiếp Nhiên lạnh giọng hỏi:
Thế nào, bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi chứ?
Cho ông ấy uống cốc nước.
Phó tham mưu trưởng thuận tiện tranh thủ một chút lợi ích cho Nhiếp Thành Thắng.
Phó tham mưu trưởng thấy Nhiếp Thành Thắng sắp phải đi, vội vàng hô lên,
Đợi đã!
Còn vấn đề gì nữa?
9Nhiếp Nhiên hơi mất kiên nhẫn cau mày lại.
Phó tham mưu trưởng nói:
Tôi muốn nói với Sư đoàn trưởng Nhiếp mấy câu.
Vậy thì nói đi.6
Thế này thì quá xa rồi!
Phó tham mưu trưởng chỉ khoảng cách giữa bọn họ, lên tiếng kháng nghị.
Phó tham mưu trưởng tranh thủ thời gian hỏi:
Sư đoàn trưởng Nhiếp, anh vẫn ổn chứ?
Nhưng Nhiếp Thành Thắng đã mấy ngày không được ăn uống gì, chân lại không có giày, phải chịu lạnh, bây giờ ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta không phản ứng, cong khóe miệng lên thành một tia cười lạnh, lập tức đá vào bụng ông ta,
Này, người ta đang hỏi ông đấy, lịch sự chút được không?
Nhiếp Thành Thắng đâu có chịu được phát đạp này, ông ta quy hẳn xuống đất.
Rót nước.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn mặt phố tham mưu trưởng, phân phó.
Nhiếp Nhiên nhún vai,
Vậy ngày mai ông đến đếm tiền nhanh hơn một chút, tranh thủ sớm ngày đưa ông ta đi.
Cô đưa mắt ra hiệu, Phó lão đại lập tức hiểu ý, gật đầu, tóm lấy Nhiếp Thành Thắng định đi vào trong.
Khoan đã!
Phó tham mưu trưởng lập tức gọi bọn họ lại,
Không thể cho ông ấy ăn cái bánh bao à!
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, lại nhìn dáng vẻ sắp chết của Nhiếp Thành Thắng, nói rất qua loa lấy lệ,
Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo thuộc hạ cho ông ta một cái bánh bao.
Không được, tôi muốn nhìn ông ấy ăn!
Phó tham mưu trưởng nhấn mạnh.
Nhiếp Nhiên vô cùng buồn chán đứng ở đó đợi.
Sương mù dày đặc trên đảo bị gió biển thổi tản đi một chút, lá cây trong rừng cây phía xa đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Đột nhiên, khóe mắt cô giật giật.
Cô Diệp, uống xong nước rồi.
Tên thuộc hạ bên cạnh trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.