• 6,910

Chương 2081: Cục diện chết? - rơi xuống biển?!


Anh ta theo bản năng quay người lại nhắm vào nơi phát ra tiếng súng nhưng thấy Nhiếp Nhiên đã dẫn Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó.

Cái t8ay giơ súng của cô vẫn còn chưa buông xuống, họng súng vẫn bốc khói, rõ ràng vừa rồi cô đã bắn ba phát súng lên trời.

Bắt được hết rồi.
Cửu Miêu giữ người trong tay, nói.
Nhiếp Nhiên thấy Hà Giai Ngọc trong tay cô ta, không nhịn được cong môi lên cười một tiếng.
Mà lúc này, Cửu Miêu cảm nhận được sau lưng có một sức mạnh đánh tới, cô ta theo bản năng lăn sang bên cạnh một vòng, khó khăn lắm mới tránh được.
Chỉ vì có thể bảo vệ tính mạng, cô ta thật sự không kịp đi bắt Hà Giai Ngọc.
Nhưng lúc cô đưa mắt quan sát từng người xong, nụ cười trên khóe miệng lập tức cứng lại.

Không đúng, còn có hai...
Chữ
người
còn chưa ra khỏi cổ họng, đã nghe thấy hoàng! một tiếng.
Nhiếp Nhiên lại 6dí súng vào cằm Nhiếp Thành Thắng, uy hiếp:
Nếu còn do dự, tôi sẽ giết một người trước cho anh xem.
Đội trưởng Lưu cau mày lại, nghiến ch5ặt răng, nhưng cái tay kia đã từ từ thả lỏng ra.
Bởi vì con tin trên tay cô quá nhiều, bọn họ thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô kéo Nhiếp 3Thành Thắng chắn trước mặt mình, dí súng vào cằm ông ta, cười nói với đội trưởng Lưu:
Này, anh nên nhường đường cho tôi rồi.
Ánh mắt đội 9trưởng Lưu lập tức rét lạnh.
Anh ta nắm chặt súng trong tay, nhắm vào Nhiếp Nhiên, không có ý buông xuống.

Không hiểu tôi nói gì à! Nhường đường, thả bọn chúng đi! Đây là mệnh lệnh!
Sắc mặt đội trưởng Lưu xanh mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là đang cố gắng hết sức áp chế lửa giận trong lòng mình.
Những vệ sĩ đứng ở phía xa thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cạnh vách đá, lạnh giọng hỏi:
Cô Diệp, cô không sao chứ?
Nhiếp Nhiên cười nói:
Yên tâm, tôi rất ổn, không có vấn đề gì lớn.
Câu nói này của cô khiến mặt đội trưởng Lưu hoàn toàn đen lại.
Đội trưởng Lưu bị uy hiếp không thể không lạnh lùng hổ lớn,
Dừng tay!
Những binh lính kia lập tức dừng lại.
Đám cướp biển kia thấy các binh lính dừng tấn công thì cũng đều nhao nhao ngừng bắn.
Lúc này, trong bụi cây phía xa phát ra tiếng xào xạc.
Chỉ một lát sau, Cửu Miêu cầm đầu đám cướp biển đã bắt được con tin đi ra.
Chiến trường yên tĩnh tới cực điểm.
Một lúc sau, đội trưởng Lưu mới nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
Để cho bọn chúng đi!

Đội trưởng Lưu!
Các binh lính bên cạnh nghe thấy thế, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Hà Giai Ngọc bị vồ hụt.
Đồng thời Cửu Miêu nhân lúc lăn mình mượn cơ hội nhật khẩu súng dưới đất lên, bắn hại phát súng về phía bụi cây phía xa, sau đó lại xoay người nhắm thẳng vào gáy Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc cũng thông minh, lập tức thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cửu Miêu, sau đó nhào tới phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, vội vàng dẫn Nhiếp Thành Thẳng nghiêng sang bên cạnh.
Anh ta nhìn gương mặt mỉm cười của Nhiếp Nhiên, ra lệnh cho đám người sau lưng:
Tất cả mọi người dùng tay!
Có lẽ là tiếng súng quá kịch liệt, nuốt mất tiếng của anh ta nên đám binh lính kia không nghe thấy.
Trong tiếng bắn nhau kéo dài không dứt, Nhiếp Nhiên lại dí súng vào cằm Nhiếp Thành Thắng, ra hiệu cho anh ta nhanh lên một chút.
Nhiếp Nhiên thầm hô
không ổn, đó nhất định là Lý Kiêu bắn!
.
Quả nhiên cô vẫn đánh giá cao năng lực của Cửu Miêu.
Nhiếp Nhiên thầm hoảng hốt trong lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.