Chương 2083: Bắn chết? không rõ sống chết!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 699 chữ
- 2022-02-19 08:35:24
Ánh mắt ông ta uy nghiêm mà nặng nề.
Môi ông ta mỉm lại thành một đường thẳng.
Còn Cửu Miêu, lúc chạy trốn cô ta rất thông minh tìm một cái hốc cây rất kín đáo trốn vào, thành tên cướp biển duy nhất thành công tránh được những người kia.
Hành động ban đầu vốn là cứu viện Nhiếp Thành Thắng.
Cô Diệp chết rồi? Không phải chứ! Vậy bọn chúng phải làm thế nào?
Lúc những tên đó không biết làm sao, Cửu Miêu lên tiếng,
Mau, mau rút lui!
Lúc rời đi, cô ta lại nhìn về phía vách đá kia, khẽ cau mày lại, sau đó xoay người dẫn đám cướp biển kia nhanh chóng bỏ chạy vào trong bụi cây.
Bây giờ cướp biển bị bắt, thủ lĩnh cướp biển rơi vào dòng chảy ngầm chết rồi, Nhiếp Thành Thắng cũng bình an trở về, các binh lính kia cũng chỉ là bị thương nhẹ, không có vấn đề gì.
Hành động lần này cũng coi là viên mãn.
Tham mưu trưởng kinh ngạc đứng lên, hỏi:
Rời đi?
Lý Tông Dũng cười nói:
Đúng vậy, chuyện ở đây đã giải quyết xong hết rồi, bây giờ Sư đoàn trưởng Nhiếp đã vào bệnh viện, mà những tên cướp biển kia về cơ bản cũng đã diệt sạch, cho nên tôi cảm thấy không còn chuyện gì nữa, không bằng hôm nay đi máy bay trực thăng về đơn vị.
Tham mưu trưởng nhíu mày,
Nói thì nói thế, nhưng đi thế này đúng là vội quá rồi.
Lý Tông Dũng đã sớm suy nghĩ xong lý do, lập tức nói:
Bởi vì trong đơn vị còn có một số chuyện phải xử lý, cộng thêm những binh lính của đơn vị dự bị vừa mới sát hạch xong, có một số người bị thương, tôi muốn đi xem sao, cho nên không định ở lại thêm.
Tham mưu trưởng nghe thấy ông ta còn có việc, lại còn đến đây tiêu diệt cướp biển như vậy, trong lòng càng cảm kích hơn, cũng không cố giữ ông ta lại nữa.
Vậy những binh lính của anh thì sao? Hôm nay cũng đi à?
Lý Tông Dũng lắc đầu,
Không cần, bọn họ không cần gấp như vậy, về cùng đơn vị là được rồi.
Vậy được rồi, nểu Tiểu đoàn trưởng Lý còn có việc phải làm thì tôi sẽ không giữ lại nữa.
Đám người kia không có Nhiếp Nhiên dẫn đầu, giống như cái nhà mất đi cột chống, trong nháy mắt đã tan tác, lúc chạy trốn ngay cả Nhiếp Thành Thắng cũng không dẫn theo.
Nhưng rất đáng tiếc, cho dù như vậy, sau khi bị người của đơn vị dự bị truy kích không bao lâu, đám cướp biển về cơ bản đều bị bắt hết.
Cảnh vật lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi qua.
Qua rất lâu sau, đội tr5ưởng Lưu mới hoàn hồn lại:
Tiểu đoàn trưởng, anh...
Nhưng Lý Tông Dũng giống như không nghe thấy, nói với đơn vị dự bị ở sau lưng:
Tất cả mọi người lập tức bắt toàn bộ đám cướp biển kia lại.
Tiếng hộ của ông ta khiến những tên cướp biển kia cũng bừng tỉnh.
Mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ không tưởng tượng nổi,8 sau đó mắt tối sầm lại, ngay cả cái tay dán bên hông cũng rũ xuống.
Bị đẩy tới tình cảnh không còn đường để lui, cô giống như con bướm3 đứt cánh ngã từ trên vách đá xuống.
Cô cứ đón tiếng gió vù vù vang dội ngã thẳng9 xuống biển như vậy.
Tum!
Mà lần này...
không có ai tới cứu cô.
Bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc rồi quay về thuyền.
Mà Lý Tông Dũng sau khi lên thuyền thì không kịp cho mình thời gian nghỉ ngơi, nói với tham mưu trưởng là mình phải rời đi.
Giống như có vật nặng gì đó rơi xuống biển, vang lên âm thanh nặng nề.
Các binh lính bị biến 6cố bất ngờ này làm cho ngẩn ra rất lâu.
Tóm lại lần này cảm ơn anh nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.