• 6,910

Chương 2104: Bạn gái? - b y giờ thì chưa chắc đâu


Bên trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.

Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn duy trì tư thế khoanh tay như vừa rồi, t8rêu chọc:
Tôi nói này nhóc, cô đúng là điền quá rồi, không thèm nhìn thuốc mà đã dám tiêm cho mình, cho dù muốn tự sát thì3 cũng đừng liên lụy đến hai anh em chúng tôi chứ.
Nhiếp Nhiên ngồi trên giường bệnh, nói với giọng khàn khàn:
Tại sao hai9 người còn chưa đi?
Trên gương mặt của cô viết bốn chữ lớn
người lạ cấm vào
, nhìn lạnh như băng.

Thấy cô miệng lưỡi lanh lợi thế này, chắc là không có vấn đề gì rồi.
Nói rồi, ông lại khiển trách,
Lần này cô làm việc quá lỗ mãng, cô có biết thân thể mình yếu thế nào không mà dám tiêm loạn thuốc cho mình?

Yên tâm, tôi đã xem liều lượng rồi, chút xíu đó không khiến tôi chết được.
Nhiếp Nhiên tự tin nói.
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn tiếp tục mắng,
Cái gì gọi là sẽ không khiến cô chết được? Chuyện này là do cô làm loạn!
Trời mới biết, khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngất đi, ông đã hốt hoảng đến mức toát mồ hôi lưng.

Hết cách rồi, ai bảo suốt ngày ngài chạy qua đây, ầmikhiến tôi không ngủ được.
Cô cố ý trêu.
Lý Tông Dũng đi đến ngồi xuống sofa, hỏi:
Bác sĩ nói bây giờ cô thế nào?

Ngày nào ngài cũng gọi điện thoại đến làm phiền người ta, còn hỏi tôi tình hình làm gì?
Nhiếp Nhiên tựa vào giường bệnh, khóe miệng cong lên.
Chúng tôi có lòng tốt tốn sức ba bò chín trâu mới cứu được cô, cô không chỉ không cảm kích mà lại còn đuổi chúng tôi đi.

Cảm ơn.
Nhiếp Nhiên phun ra hai chữ, giọng nói vô cùng qua loa lấy lệ.
Người đàn ông kia nhướng mày cười chứ không giận.
Lúc này, lão Phùng đi từ ngoài cửa vào, nói với người đàn ông kia:
Đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi.
Người đàn ông kia lập tức đứng lên,
Được rồi, nhóc, bây giờ như cô mong muốn, chúng tôi đi đây, cô tự chăm sóc tốt cho mình nhé.
Nói xong anh ta cầm áo khoác lên, không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.
Hai người này đến đi vội vàng, ngay cả tên là gì cũng không biết, nhìn có vẻ rất thần bí.
Tầm mắt cổ chạm thẳng vào Lý Tống Dũng đang mở cửa đi vào.
Lý Tông Dũng vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vẻ mặt dịu đi ngay,
Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Nhìn thấy người quen, cuối cùng vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng hòa hoãn đi một chút, hơn nữa ngủ cả buổi chiều nên cô đã có tinh thần hơn.
Nhưng Nhiếp Nhiên không quan tâm những thứ này, đợi bọn họ đi rồi, cô lại nằm xuống, ngủ thêm một giấc nữa.
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường bệnh nhìn tưởng là ngủ rất say, nhưng khi có tiếng bước chân vang lên trên hành lang, cô liền lập tức mở mắt ra.

Bởi vì tiểu đo6àn trưởng của các cô nói, muốn chúng tôi chăm sóc cô.
Người đàn ông kia trả lời.
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên không 5hề cảm kích, cô lãnh đạm ra lệnh đuổi,
Ở đây có y tá là được rồi, các người đi đi.
Người đàn ông kia khẽ cười rồi nghiền ngẫm nói:
Cô đúng là biết qua cầu rút ván.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông phải ăn nói với thằng nhóc kia thế nào?
Vậy nếu không thì làm thế nào, còn có cách thứ hai à?
Nhiếp Nhiên bình thản đáp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.