Chương 2107: Chuyện của chúng tôi, không ai quản được
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 649 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Không chỉ dửng dưng, Nhiếp Nhiên còn cười trêu ông,
Tiểu đoàn trưởng, dáng vẻ của ngài bây giờ không giống cấp trên của t8ôi một chút nào, mà giống như bác gái hàng xóm lắm điều vậy.
Bác...
bác gái lắm điều? Đời này đây là lần đầu tiê3n có người dám nói Lý Tông Dũng như vậy, làm ông tức đến trợn mắt.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa con trai và con gái, Lý Tông Dũng thầm nghĩ.
Nếu như những thằng nhóc kia dám nói với mình như vậy thì đã sớm bị đạp vào mông một cái rồi.
làm người ta không biết làm sao...
Chẳng trách thằn5g nhóc kia bại trong tay cô.
Ông tức giận nói:
Con nhỏ này, tôi nói như vậ9y là vì ai chứ?
Vì học trò của ngài, chứ chẳng lẽ còn là vì tôi à?
Nhiếp Nhiên tự nhiên tiếp lời làm Lý Tông Dũng nghẹ6n họng không giận nổi.
Con nhỏ này đúng là...
Chẳng trách người ta vẫn nói con gái phải nuôi kiểu giàu, con trai phải nuôi kiểu nghèo.
Ai có thể nhẫn tâm để cho một cô gái như hoa như ngọc chịu một chút uất ức cơ chứ?
Cô không tức giận à?
Lý Tông Dũng thấy cô cười, trong lòng đã hơi buông lỏng.
Lý Tông Dũng đã đuối lý, để lấy lại mặt mũi của mình, ông lập tức nói:
Ai bảo thế, nếu ngày nào đó thằng nhóc kia làm chuyện không tốt với cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô.
Nói thế nào đi nữa, cô cũng là binh lính của tôi, còn nó thì không phải.
Lời nói mang theo sự lấy lòng như vậy khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Haiz...
thật là đáng thương...
Tiểu đoàn trưởng, ngài thật sự không cần nói nhiều như vậy, chuyện của tôi và anh ấy cứ để tự chúng tôi tự giải quyết, ngài cứ lo nghĩ cho chuyện của đơn vị đi.
Nhưng mà...
Lý Tông Dũng thấy cô khoan thai như vậy, trong lòng cũng lo thay cho học trò của mình.
Đây căn bản là không nghe khuyên bảo, hơn nữa muốn một lòng xử chết thằng nhóc kia.
Chắc là nhìn thấu lo lắng của Lý Tống Dũng, Nhiếp Nhiên nói với ông:
Cho dù ngài nói tốt cho anh ấy chín mươi chín câu, nhưng một câu tổng kết cuối cùng cũng phải do anh ấy nói, không phải sao? Cho nên chuyện này ngài không xen vào được đâu.
Lý Tông Dũng nghe thấy vậy, chân mày lập tức thả lỏng ra, cười hỏi:
Cô muốn dạy dỗ nó một trận à?
Nhiếp Nhiên cười,
Ngài cảm thấy thế nào?
.
Hàm ý trong nụ cười kia khiến Lý Tông Dũng hoàn toàn không nắm chắc.
Thật ra không phải Nhiếp Nhiên cười Lý Tông Dũng, mà là cảm thấy Lý Tông Dũng vì học trò mà nói với mình những lời như vậy, đúng thật là hơi đáng thương.
Tôi không tức giận.
Chỉ có thể nói bây giờ cô gái này càng lúc càng biết che giấu tâm tư của mình.
Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng đã dùng hết sức rồi, những gì nên nói hay không nên nói tôi đều đã nói hết, tiếp theo phải xem tạo hóa của thằng nhóc kia thôi.
Ông vung tay lên, hiển nhiên là định làm người đứng xem, không tham dự vào nữa.
Đúng như Nhiếp Nhiên nói, ông không phải là người trong cuộc, không xen vào được.
Có điều thấy nụ cười ngọt ngào này của cô, có lẽ lần này thằng nhóc kia không có quả ngọt để ăn rồi.
Nhưng con gái thì khác.
Trước không nói có thể đạp hay không, thầy cô gái nhỏ cười như vậy, cảm giác đã khác rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.