Chương 2130: Sợ bóng sợ gió - cảm động
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 731 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Cho dù là ý tốt.
Giống như chuyện của Cổ Lâm.
Đó là Nhiếp Nhiên sao? Là cô gái nội tâm lạnh như băng, là cô gái ghét cay ghét đắng bị phản bội, vậy mà vào giờ phút này cô lại thông cảm cho mình như vậy.
Sự thấu hiểu của cô khiến mắt anh nóng lên.
Thật ra thế này không phải là không tin tưởng, mà là bản năng và thói quen
Em không thể cứng rắn thay đổi bản năng của anh, bởi vì đó là thứ căn bản nhất để anh sinh tồn, nếu như ngay cả cái này em cũng cướp đoạt, vậy thì chính là em đang đẩy anh vào chỗ chết.
Mỗi câu nói của Nhiếp Nhiên đều thông qua điện thoại khắc sâu vào đáy lòng Hoắc Hoành.
Giây phút đó, thậm chí anh còn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không.
Anh không thể không nghe lời Hoắc Khải Lãng, hủy đi nhiệm vụ này, lại còn phải bảo đảm sự an toàn của em, chỉ riêng điểm này là em đã không thể trách cứ anh rồi.
Con đường tình cảm của hai người bọn họ không giống với người bình thường.
Hai người đều là người thông minh, biết quan sát tâm tư của người khác dễ như lòng bàn tay, nhưng hai người bọn họ đều sẽ không tin tưởng.
Từ sau lần đầu gặp nhau, bọn họ đều đang đấu tranh giữa tin tưởng và không tin tưởng.
Ở kiếp trước Nhiếp Nhiên chiến đấu một mình, chưa bao giờ hiểu cái gì gọi là tin tưởng.
Còn Hoắc Hoành đã từng tin tưởng, nhưng bởi vì ở trong hoàn cảnh này, lại thêm bị chiến hữu phản bội nên đã bắt đầu dần dần phai nhạt sự tin tưởng này đi.
Nhưng may mắn chính là, vì bọn họ có thể nhanh chóng hiểu đối phương nên mới có thể kiên trì với phần tình cảm này.
Nhưng thực sự không phải như thế, mà là anh đã qu6en rồi.
Mười năm qua anh đã quen tự quyết định cho mình, trong tình huống không có ai bầu bạn, không có ai có thể hiểu, không có ai đáng đ5ể anh tin tưởng, anh cứ bước một mình suốt mười năm như thế.
Anh đã quen một mình, mặc dù anh rất hy vọng có người có thể biết đến sự tồn tại của anh và tất cả mọi thứ của anh, nhưng thói quen vẫn sẽ khiến anh theo bản năng đưa ra một số lựa chọn.
Giống như em, em vĩnh viễn không ăn đồ ăn qua tay người khác, cho dù là đồ anh đưa em, em vẫn sẽ do dự.
Nhiếp Nhiên...
Giọng anh không kìm được khẽ run lên.
Hoắc Hoành, tình cảnh của anh khó khăn hơn em trăm nghìn lần, vất vả hơn em trăm nghìn lần.
Anh chính mắt nhìn thấy cô hối hận, phiền muộn, mãi mà không có cách nào tha thứ cho 8bản thân như thế nào.
Nhưng những ngày qua em từ từ nghĩ lại, hình như em hơi hiểu tại sao anh phải làm như vậy rồi.
Cô cứ ngồi ở bên tr3ong phòng bệnh tối tăm như vậy, từ tốn nói vào điện thoại:
Trước kia em cho là, anh không nói với em những chuyện kia, bảo em rời đi, là bởi vì a9nh không tín nhiệm em, sợ em gây trở ngại cho anh, trở thành hòn đá ngáng đường của anh.
Lần nào Hoắc Hoành cũng nói mình may mắn gặp được cô.
Nhưng không biết, cô mới là người may mắn nhất đó.
Chỉ là cứ mò mẫm đoán biết như vậy, Nhiếp Nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
Nếu như có thể giải quyết phần tin tưởng và thấu hiểu kia, tại sao phải lãng phí thời gian đoán suy nghĩ? Cho nên cô quyết định thử tin tưởng trước.
Hoắc Hoành nuốt nước bọt mấy lần, mới mở miệng nói:
Anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được em.
Nhiếp Nhiên không thấy được dáng vẻ anh lúc này, nhưng cô có thể tưởng tượng ra bây giờ anh cảm động nhiều thế nào.
Để điều chỉnh bầu không khí, cô trêu đùa anh:
Anh nói như vậy, đột nhiên giống như em thật bất hanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.