Chương 2133: Ai ám sát em?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 686 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Con đừng quên, con mới cam kết với đối phương là phải tranh thủ làm xong kho vũ khí đạn dược, sau đó nhanh chóng triển khai hoạt động.
Lúc này hình 8như Hoắc Hoành cũng rất phiền não,
Nhưng bây giờ cướp biển bên kia giống như con ruồi không đầu vậy, tranh chức lão đại còn không kịp, đâu có còn t3âm tư làm việc nữa?
Phó lão đại chết, bọn chúng không có người quản lý thứ hai à?
Hoắc Khải Lăng trầm giọng hỏi.
Có thì có một người, tê9n là Kim lão tam.
Hoắc Hoành vừa mới nói như vậy, chú Trần đứng ở cách đó không xa theo bản năng khẽ run lên.
Động tác nhỏ này của ông ta k6hông qua được ánh mắt anh.
Thật sự là ông ta! Hoắc Hoành không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói:
Có điều con nghe nói hắn cũng đã chết trong l5ần này rồi.
Hoắc Khải Lãng rơi vào trầm tư, một lúc sau ông ta mới hỏi:
Vậy con có ý kiến gì không?
Hoắc Hoành nói thẳng,
Con muốn nhân cơ hội lần này, dứt khoát phái hết người của chúng ta qua đó đóng giữ.
Vốn dĩ tác dụng của những tên cướp biển này cũng chỉ là giúp chúng ta chỉ đường và xây kho vũ khí đạn dược mà thôi.
Bây giờ đường đã biết hết, kho vũ khí đạn dược cũng xây sắp xong rồi, đã không còn cần đến sự tồn tại của bọn chúng nữa.
Anh quả quyết như vậy khiến Hoắc Khải Lãng rất hài lòng.
Thế này mới đúng là con trai của ông ta chứ.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện của ông ta cũng hòa nhã đi nhiều,
Vậy con cảm thấy phải ai qua đó trấn giữ thì ổn?
Con cảm thấy tốt nhất là phải người mình qua trấn áp, như vậy cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Hoắc Hoành trả lời.
Hoắc Khải Lăng gật đầu, ý bảo anh tiếp tục,
Con cảm thấy ai có thể đảm nhiệm?
Hoắc Hoành suy nghĩ một lát, cuối cùng đá vấn đề này lại cho Hoắc Khải Lãng,
Ba cảm thấy trong các chú bác kia có ai đáng tín nhiệm không?
Hoắc Khải Lãng tựa lưng vào ghế, vẻ mặt uy nghi, không nhìn ra quá nhiều tâm tư,
Con qua lại với bọn họ nhiều năm như vậy, con cảm thấy đám người kia có đáng để tín nhiệm không?
Lần này Hoắc Hoành giống như thật sự bị làm khó,
Nhưng không có ai có thể tin tưởng hơn bọn họ, dù sao trừ bọn họ ra, cũng không có ai biết đến kho vũ khí đạn dược cả.
Cuối cùng, chú Trần đứng ở cách đó không xa lên tiếng,
Lão gia, không bằng để tôi đi đi.
Hoắc Hoành nhìn chú Trần, nhưng lại không đồng ý:
Chú Trần thì thôi, ba tôi không thể rời xa chú, nếu như chú đi, chuyện ăn ở đi lại của ba tôi phải làm thế nào? Hơn nữa chủ cũng đã lớn tuổi, qua bên kia quá khổ cực.
Nhưng chú Trần lại khoát tay,
Đâu phải là tôi ở đó mãi không về, chờ cậu tìm được người đáng tin đi tiếp nhận, tôi sẽ lập tức trở về.
Thế này...
Lần này Hoắc Hoành chỉ có thể nhìn về phía Hoắc Khải Lãng.
Trước không nhắc đến việc chú Trần có phải là người của Hoắc Khải Lăng hay không, quyền quyết định việc này cũng không phải là anh có thể quyết định, mà là Hoắc Khải Lãng quyết định.
Nhưng ông ta chỉ ngồi đó, mãi mà không nói chuyện.
Đến khi kim chỉ giờ chuyển đến số 10, đồng hồ phát ra tiếng vang
kính coong
, chuông điện thoại của Hoắc Hoành đột nhiên vang lên.
Hoắc Hoành lấy điện thoại ra, mới nói với đối phương mấy câu, vẻ mặt anh đã thay đổi, lập tức đứng lên khỏi ghế,
Cái gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.