• 6,910

Chương 2139: Cháu nợ cậu ấy - ly biệt


Mẹ Cổ Lâm sau khi xác định là tiền hợp pháp, mới miễn cưỡng nhận lấy.

Vì đề phòng đến lúc đó mẹ Cổ Lâm lại muốn trả tiền, lần này 8Nhiếp Nhiên xách vali hành lý bỏ lại mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện.

Lúc đi qua vườn hoa nhỏ, An Viễn Đạo thật sự không nhịn được3:
Cô cho quá nhiều rồi, mấy trăm nghìn tệ, ngay cả tôi cũng giật mình
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, dửng dưng nói:
Không đến nỗi chứ, sĩ qu9an huấn luyện An lên chiến trường giết địch còn không giật mình, chỉ có mấy trăm nghìn tệ đã dọa được thầy rồi à? Năng lực chịu đựng tâm 6lý của thầy yêu như vậy từ lúc nào thế?
An Viễn Đạo đi nhanh đến trước mặt cô, chặn cô lại, nói:
Đây là hai chuyện khác nhau! Cô đừng c5ó đánh trống lảng.
Tôi hỏi cô, số tiền này ở đâu ra?

Tôi nói là tiền của nhà, thấy tin không?
An Viễn Đạo trả lời như đinh đóng cột:
Không tin!
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, lại nói:
Vậy tôi nói là Tiểu đoàn trưởng Lý cho tôi, thầy tin không?
An Viễn Đạo lườm cô,
Cô nói xem.

Vậy...
thầy coi như trên trời rơi xuống đi.
Nhiếp Nhiên nói rồi vòng qua anh ta tiếp tục đi về phía trước.
An Viễn Đạo vội vàng đi lên phía trước, lại chặn cô lại,
Nhiếp Nhiên, cô bớt coi tôi như kẻ ngốc mà lừa gạt đi.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, nhắc nhở một câu,
Bây giờ thấy đã không phải là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị rồi, không có tư cách quản tôi.
An Viễn Đạo nghẹn họng khó chịu, sau khi nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên thản nhiên rời đi, cuối cùng quyết định dùng chiêu lớn.
An Viễn Đạo nghĩ như vậy xong, cũng không tiếp tục bới lông tìm vết nữa.
Anh ta bước nhanh theo, nhận lấy vali hành lý trên tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta chủ động đi theo, cố ý trêu anh ta:
Thầy định theo tôi cùng về gặp tiểu đoàn trưởng à?
An Viễn Đạo oán hận trợn mắt nhìn cô một cái,
Tôi chỉ đưa cô đến bến xe mà thôi.
Nhiếp Nhiên cố ý thở dài,
Thật là khiến người ta thất vọng, tôi còn tưởng là thầy sẽ cùng tôi về mách lẻo chứ.

Cô không cần nghĩ cách lừa tôi về.
An Viễn Đạo bày ra vẻ mặt tôi biết thừa cô muốn làm gì.

Được, tôi không có tư cách đúng không! Vậy lát nữa tôi sẽ đi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng, ngài ấy có tư cách quản cô chứ?
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại không sợ một chút nào, cô cười quay đầu lại nói với anh ta:
Thầy đi nói đi, xem xem tiểu đoàn trưởng có quản chuyện này không.
Cô yên tâm thoải mái trả lời như vậy khiến An Viễn Đạo hoàn toàn không làm gì được.
Ngay cả tiểu đoàn trưởng cũng không sợ, xem ra tiền trong tay cô đã được tiểu đoàn trưởng đồng ý rồi.
Mặc dù không biết cô lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy, nhưng nếu như tiểu đoàn trưởng đã đồng ý, hơn nữa còn là dùng cho gia đình Cổ Lâm, vậy anh ta cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Nhiếp Nhiên nhướng mày,
Mấy ngày nay thầy ở cạnh tôi, hình như thông minh hơn rất nhiều.

Đương nhiên rồi.
An Viễn Đạo nhất thời đắc ý buột miệng nói ra.
Khi thấy ý cười xấu ở khóe miệng Nhiếp Nhiên, anh ta mới chậm rãi phản ứng được vừa rồi câu trả lời của mình rõ ràng chính là trá hình thừa nhận mình ngốc.
An Viễn Đạo chưa kịp nổi bão, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
Được rồi, tiễn quân nghìn dặm cũng đến lúc chia xa, đừng đưa nữa, đã đến bến xe rồi.
Được cô nhắc nhở như vậy, An Viễn Đạo ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên đã đến bến xe đối diện bệnh viện rồi.
Sự ly biệt bất ngờ này khiến An Viễn Đạo lập tức không còn tâm trạng cãi nhau với cô nữa.

Vẻ mặt anh ta dịu lại, đáy mắt vô tình lộ ra vẻ mất mát,
Cô đi đường cẩn thận.
Xe nhanh chóng chạy tới.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta đưa vali hành lý cho mình, mấy giây sau cô mới giơ tay ra nhận lấy.


Tôi vẫn nói câu đó, ở lớp cấp dưỡng chán, hoặc là nghĩ rõ rồi thì lúc nào thấy cũng có thể trở về.

Ừ, tôi biết rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.