Chương 2144: Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 597 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Nhưng Hà Giai Ngọc ôm chặt eo Nhiếp Nhiên, hất anh ta ra,
Anh tránh ra, chị Nhiên là của tôi!
Nghiêm Hoài Vũ thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta, tức giận 8không ngừng giậm chân,
Tiểu Nhiên Tử là của cô lúc nào hả? Rõ ràng cô ấy là của tôi! Tôi quen Tiểu Nhiên Tử trước!
Không biết có phải là Nhiếp Nhiê3n ôm Hoắc Hoành quá nhiều nên bắt đầu quen rồi không, bị Hà Giai Ngọc ôm như vậy hình như cũng không kháng cự như trước kia nữa.
Cô chỉ nhắc 9nhở:
Nếu nói quen biết thì tôi quen Lý Kiêu đầu tiên.
Có câu này của Nhiếp Nhiên, Hà Giai Ngọc càng đắc ý, ôm chặt Nhiếp Nhiên hơn:
Nghe t6hấy chưa, chị Nhiên nói chị ấy biết chị Kiều trước, không có chút quan hệ nào với anh cả, anh mau tránh ra đi!
Lần này Nghiêm Hoài Vũ giở trò vô lại5,
Mặc kệ, tôi muốn ôm! Hà Giai Ngọc cô mau tránh ra cho tôi!
Không cho, tôi không cho đấy!
Cô!
Tôi làm sao!
Nghiêm Hoài Vũ dứt khoát xông lên, ôm cả Hà Giai Ngọc vào lòng.
Hà Giai Ngọc cũng không phải dạng vừa, giơ chân đạp anh ta ngã dập mông.
Nghiêm Hoài Vũ bị ngã đau, động đến vết thương ở bả vai, tức giận quát lên,
Hà Giai Ngọc!
Tiếng cãi nhau quen thuộc vang lên bên tai Nhiếp Nhiên.
Chẳng biết tại sao, cô lại thấy hơi hoài niệm.
Lúc này Thi Sảnh đi tới, cười nói với Nhiếp Nhiên,
Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, cậu ấy nhớ cậu sắp chết mất.
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn cánh tay bên eo mình, gật đầu,
Ừm, tôi đã cảm nhận được cô ấy nhớ tôi muốn chết thế nào rồi, siết tôi đến nỗi tôi có cảm giác sắp không thể thở được nữa.
Câu trêu đùa của cô rơi vào tai Nghiêm Hoài Vũ, mặt anh ta lập tức hơi biển sắc, rất gấp gáp muốn kéo Hà Giai Ngọc ra,
Hà Giai Ngọc cô nghe thấy Tiểu Nhiên Tử nói gì chưa! Mau buông tay ra, mau lên!
Hà Giai Ngọc biết Nhiếp Nhiên mới vừa khỏi bệnh, tưởng là thật sự khiến cô không thoải mái, vội buông tay, lúng túng giải thích,
Chị Nhiên, em...
không phải em cố ý đâu...
chỉ là em vui quá...
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ hối lỗi của cô ta, không nhịn bật cười,
Tôi đùa thôi.
Hà Giai Ngọc ngẩn ra một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói hơi trách cứ,
Chị Nhiên!
Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi.
Nhiếp Nhiên giục, lúc này mấy người kia mới chạy tới phòng ăn.
Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ cãi nhau quen chạy trên cùng, Thi Sảnh và Mã Tường theo ở phía sau, đi cuối cùng là Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu.
Hai người bọn họ sánh bước trong ánh nắng chiều.
Một lúc lâu sau, Lý Kiêu mới hỏi:
Bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi chứ?
Ừ, không có vấn đề gì lớn cả.
Nhưng tôi cứ cảm thấy không phải cậu gặp tai nạn xe.
Lý Kiêu nói rất chắc chắn khiển Nhiếp Nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn đối phương,
Tại sao cậu lại nói thế?
Chẳng lẽ ở trên đảo cô ấy nhận ra mình rồi à? Không thể nào!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.