Chương 2213: Em là của anh!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 710 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Huống hồ Hoắc Hoành còn có cái kho bạc nằm ở chỗ bọn chúng, ai không muốn vơ vét nhiều một chút chứ? Không cần nhìn tận mắ8t, cũng có thể tưởng tượng được những tên cướp biển kia sẽ vì tiền mà làm những điều gì.
Người trong điện thoại 3nói ông ta tìm anh chính là vì chuyện này à?
Nhiếp Nhiên tính thời gian, hình như ngày đó gọi điện thoại xong là anh đi 9ra đảo.
Hoắc Hoành gật đầu.
Có điều, vì sao em lại liều mạng muốn vào Quân khu 9 như vậy? Là bởi vì anh, là vì Nhiếp Thành Thắng, hay là vì em?
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh.
Hoắc Hoành cũng nhìn cô, tiếp tục nói:
Nếu như vì anh, anh sẽ đau lòng, anh hy vọng em suy nghĩ lại.
Nếu như là vì Nhiếp Thành Thắng, thể thì hoàn toàn không đáng cho em làm khổ mình như vậy, bởi vì có anh ở đây, anh có thể giải quyết thay em.
Nhiếp Nhiên nghiền ngẫm,
Đau lòng? Ban đầu lúc người nào đó kéo em vào hình như không đau lòng, lại còn rất đắc ý nữa đấy.
Nói đến chuyện cũ, vẻ mặt Hoắc Hoành cũng hơi thay đổi, anh cầm tay cô,
Đó là vì trước kia anh không biết, anh tưởng là em thích nên mới làm quân nhân.
Thật ra anh vốn không cần đích thân đi.
Khi đó tìm chú Trần đi chẳng 6qua là vì muốn tìm cơ hội giải quyết ông ta mà thôi.
Những tên cướp biển kia không có đủ vũ khí đạn dược, lại bị 5quân đội tấn công nên không đáng quan tâm.
Anh hoàn toàn có thể trực tiếp phái một nhóm người của Hoắc thị qua đó trấn áp là được rồi.
Nhưng vì có cuộc điện thoại với Nhiếp Nhiên, biết cô ở bệnh viện, anh không yên tâm nên mới quyết định đích thân ra đảo, sau đó nghĩ cách chuyển máy bay đến đây, cuối cùng trở về.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh ngẩn ra thì hỏi:
Anh đang nghĩ gì thế?
Hoắc Hoành hoàn hồn lại, mỉm cười,
Anh đang nghĩ, bây giờ kho hàng đã xây xong, hơn nữa bắt đầu vận hành rồi, mà anh cũng đã móc nối được với bên kia, tất cả đều phát triển theo hướng tốt lên, tin là có thể nhanh chóng kết thúc.
Chúc mừng anh, anh đan lưới lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu thu lưới rồi.
Nhiếp Nhiên cười nói.
Nhưng Hoắc Hoành thì không cười,
Chúc mừng cái gì, nhìn cái bộ dạng này của em đi, một chút vui mừng cũng không có.
Anh chuyển tầm mắt lên cánh tay bó bột của cô, cau mày lại, đáy mắt lộ ra vẻ đau lòng:
Có cần phải vì một kỳ sát hạch mà huấn luyện thành như vậy không?
Có, chuyện này liên quan đến việc phân công công tác trong tương lai của em, làm sao có thể không cần được?
Em muốn vào Quân khu 9 à?
Hoắc Hoành cúi đầu nắm tay cô, hỏi.
Lúc ấy anh gọi điện thoại nói chuyện với Lý Tông Dũng, biết Lý Tông Dũng đã từng nhắc tới đơn vị Quân khu 9 với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên ngồi xếp bằng, trả lời,
Nếu như Quân khu 9 là tốt nhất, vậy em sẽ vào Quân khu 9.
Tuổi không lớn, vậy mà mục tiêu lại rất cao.
Sau đó...
Thật ra nghĩ lại anh cũng hối hận, lúc ấy một lòng muốn kéo cô vào, không quan tâm cô có thích hay không, có muốn hay không.
Nếu như quay ngược thời gian, có lẽ anh sẽ đổi cách khác.
Hoắc Hoành nắm tay cô, nói:
Nếu như không phải là vì mình, vậy thì đừng làm khổ mình, kết thúc sát hạch mùa đông rồi em có thể lựa chọn rời đi, làm gì mình thích.
Anh không hy vọng Nhiếp Nhiên vì mình mà chịu ấm ức.
Quan trọng hơn chính là...
anh đau lòng.
Khi đó đúng là anh rất hy vọng có một ngày Nhiếp Nhiên có thể sánh vai với anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.