• 6,903

Chương 2224: Ra đảo - tiến hành tiếp viện


tôi lập tức đi đây!
Sau đó cô ta chạy nhanh về phòng của mình.

Chỉ hai mươi phút sau, Diệp Tuệ Văn đã thu dọn xong, vội vã xuống tầng.
<8br>Lúc này Nhiếp Nhiên đã đợi cô ta dưới chân tòa ký túc xá rồi.

Đêm cuối thu, gió thổi qua đã khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.
Trên bãi hạ cánh mênh mông, Nhiếp Nhiên tìm một chỗ tương đối thoáng ngồi xuống.
Bởi vì cô biết rõ rằng khi qua bên kia tiếp viện đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi sẽ bị giảm đi, thậm chí là không có.
Cho nên nhân lúc bây giờ còn có thể nghỉ ngơi thì cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức thì hơn.
Lúc này đã là hai giờ sáng, sắc tr5ời tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ vang lên trong doanh trại trống trải.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Diệp Tuệ Văn, có thể thấy được bây giờ tâm trạng của cô ta rất tốt.

Vui thể cơ à?
Nhiếp Nhiên hỏi.

Dĩ nhiên rồi! Tôi luôn cho là mình không thể tham gia vào nhiệm vụ này, không ngờ cuối cùng lại có thể đi tiếp viện!
Trong lời nói của Diệp Tuệ Văn không che giấu được sự kích động và hưng phấn, khiển Nhiếp Nhiên không thể không giới cho cô ta một gáo nước lạnh,
Phải đi tiếp viện chứng tỏ bây giờ chúng ta đang ở tình thế xấu, rất có thể sẽ chết.
Lúc này Diệp Tuệ Văn dừng bước lại, đứng tại chỗ nhìn Nhiếp Nhiên,
Nhưng nếu như chúng ta không đi, bọn họ sẽ chết.
Dưới bóng tối, cô ta đứng im ở đó, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn gọn gàng khẽ bay theo gió, trong đôi mắt là sự nghiêm túc và cố chấp.

Ừm, vậy thì tốt.
Nhiếp Nhiên cười vỗ vai cô ta.
Hai người bọn họ đi nhanh ra sau núi, đợi máy bay trực thăng đến.
Nhi3ếp Nhiên đút hai tay trong túi quần, dựa vào cổng, vẻ mặt nặng nề, nhìn như đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc Diệp Tuệ Văn đi từ trên tầng xuống,9 thấy cô cau mày thì vội vàng nói:
Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn rồi.
Lúc này Nhiếp Nhiên rơi vào trong suy nghĩ mới hoàn hồn lại, nhìn đồng hồ, 6lên tiếng:
Đi thôi, máy bay trực thăng sẽ hạ cánh ở sau núi, chúng ta qua đó đợi trước.


Được.

So với Nhiếp Nhiên lý trí, Diệp Tuệ Văn lại có vẻ như đang mất khống chế.

Cô ta đứng ở đó mãi, nghển cổ không ngừng nhìn ra xa.

Sau khi đợi hai tiếng, cuối cùng cũng nghe thấy ù ù của máy bay ở phía xa.


Đến rồi đến rồi!
Diệp Tuệ Văn vừa nhìn thấy ở xa có đèn tín hiệu màu đỏ lóe lên, vội vàng nhắc nhở Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên mở mắt ra:
Tôi nghe thấy rồi.
Cô đứng lên, phủi sương và lá khô trên người, đợi máy bay trực thăng hạ xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.