Chương 2239: Cho dù không tán thành thì cũng phải giúp cô
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1172 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Ông biết trong đơn vị có mấy người có ý kiến với Nhiếp Nhiên.
Có điều Nhiếp Nhiên thường xuyên không ở trong đơn vị, hơn nữa với nă8ng lực của cô, ông cũng không lo lắng cô bị bắt nạt, cho nên không để tâm nhiều.
Mấy người Hà Giai Ngọc hả lòng hả dạ nên cao hứng đáp một tiếng, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Thật ngại quá, làm mất thời gian của mọi người rồi.
Đến khi đám người kia đi rồi, Lý Tông Dũng mới bình ổn lại tâm trạng, áy náy nói với hai người kia.
Đặc biệt là đội trưởng Lưu, bị cô khích như vậy, anh ta chỉ có thể ho nhẹ mấy tiếng, đẩy cửa vào nói:
Chúng tôi đâu có nhìn trộm, chúng tôi chỉ tò mò sao cửa không đóng kĩ mà thôi.
Nói dối cũng là không tuân theo kỷ luật.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở lần nữa, làm cho đội trưởng Lưu nghẹn họng hoàn toàn không nói được gì.
Còn đội trưởng Vu thì đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nhìn tờ giấy trong tay cô, thấy phía trên là đủ loại kế hoạch được vạch ra, anh ta nói:
Tôi vẫn đề nghị tấn công.
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh,
Anh chắc chắn với phương án tấn công này như vậy, thể anh đã tìm được điểm lên bờ chưa?
Đội trưởng Vụ cúi người chỉ một điểm trên bản đồ,
Chỗ này có trạm gác, chứng tỏ rất yếu, hoàn cảnh không quá tệ.
Hoàn cảnh có lẽ không tệ như vậy.
Nhưng anh nhìn nơi này đi, nguồn gió ở khu vực này nằm giữa hai bán đảo, cho nên đây là nơi sương mù dày nhất.
Chúng ta không thấy rõ thì bọn chúng cũng không thấy rõ.
Vẻ mặt đội trưởng Vu rất nghiêm túc.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu,
Anh nghĩ quá đơn giản.
Không có gì
Đội trưởng Vụ nói.
Không sao, cũng chỉ năm sáu phút mà thôi.
Đội trưởng Lưu cũng hào phóng nói, sau đó đưa một phần tài liệu cho Lý Tông Dũng,
Đây là tình hình thời tiết mới nhất cùng với hướng chảy của vùng nước này, đều đã kiểm tra rồi.
Hơn nữa bây giờ là mùa thu, sương mù dày cũng có nghĩa là độ ẩm cao, cây cối tươi tốt hơn, bọn chúng rất dễ ẩn nấp trong đó, chờ cơ hội tập kích.
Nói tới chỗ này, cô lại bổ sung:
Còn một điểm quan trọng nhất là đầm lầy và khí độc!
Nhiếp Nhiên dùng bút vẽ ra khu vực kia, đồng thời dùng đủ loại ký hiệu rồi tiếp tục nói:
Sương mù dày đặc, khí độc, đầm lầy, cộng thêm việc bọn chúng tập kích.
Nơi này không hề yếu kém hơn các chỗ khác mà sức phòng ngự còn mạnh hơn.
Đúng lúc này, đội trưởng Lưu cũng tham gia,
Điều này tôi đồng ý, vùng biển này vô cùng nhiều đầm lầy.
Nhưng đội trưởng Vu lại trầm tĩnh nói:
Những thứ này đối với Quân khu 9 mà nói đều không thành vấn đề.
Người Quân khu 9 không thể nói lấy một địch trăm, nhưng ít ra lấy một địch mười thì không thành vấn đề.
Ánh mắt tức giận của ông dọa cho Trương Nhất Ngải không dám nói thêm một câu nào nữa, chỉ có thể cúi đầu rời khỏi phòng làm việc.
Cô cậu cũng ra ngoài đi.
Lúc đối mặt với đám người Hà Giai Ngọc, giọng Lý Tông Dũng đã dịu hơn.
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn chằm chằm tấm bản đồ trên bàn, sau đó viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy trắng bên cạnh.
Nhìn trộm không giống tác phong quân nhân chính trực của hai vị đâu.
Lúc này, Nhiếp Nhiên không hề ngẩng đầu lên mà đột nhiên lên tiếng khiến hai người đứng ở cửa thoáng lúng túng.
Lý Tông Dũng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu thảo luận với bọn họ.
Khoảng hai tiếng sau, bọn họ mới tạm thời bàn bạc xong.
Nhưng bây giờ nghe thấy thế, thật sự là quá hoang3 đường! Trương Nhất Ngải hoảng hốt lo sợ lắc đầu,
Không, không phải thế...
tôi...
Nếu như tiêm liều thuốc mạnh này vào, chỉ cần có nhân tố không thể chống chọi được dẫn đến thất bại, vậy thì đổi với những binh lính này mà nói, chính là sự hủy diệt.
Bởi vì bọn họ sẽ sinh ra một suy nghĩ, đó chính là: Ngay cả người Quân khu 9 cũng thất bại, vậy thì những binh lính bình thường như bọn họ làm sao có thể tấn công được?
Tinh thần mà tốt có thể lấy một địch trăm, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, nhưng nếu làm không tốt, không cần người khác tới đánh chúng ta, chúng ta đã chết rồi.
Bây giờ người của chúng ta đang ở thời kỳ sa sút, sự tồn tại của các anh khiến bọn họ có lòng tin.
tôi...6
Giọng Trương Nhất Ngải càng lúc càng yếu đi.
Dưới tình hình này, còn hỏi nữa đúng là quá thừa!
Vô sỉ, thật sự quá vô sỉ! Ở đây 5không cần người như cô xông pha chiến đấu, cô ở lại trên thuyền đi, đến khi trở về đơn vị, chúng ta sẽ xử lý chuyện này sau!
Trương Nhất Ngải lập tức trợn to hai mắt, lớn tiếng nói:
Không! Đừng mà tiểu đoàn trưởng!
Nhưng Lý Tông Dũng đã chỉ ra cửa:
Lập tức đi ra ngoài cho tôi!
.
Trên thực tế thì không phải là như vậy.
Những tên cướp biển đó quanh năm ở đây nên đã hiểu rõ hoàn cảnh ở đây rồi, đồng thời còn rèn luyện được cách của mình.
không phải như vậy...
tôi không9...
Hà Giai Ngọc ở bên cạnh lập tức hỏi ngược lại:
Cô không? Cô dám nói những lời đó không phải là cô nói không?
Tôi...
Đối mặt với sự tự tin của anh ta, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
Anh có biết vào giờ phút này, Quân khu 9 có ý nghĩa thế nào trong lòng mọi người không?
Đội trưởng Vu nhíu mày, không lên tiếng, dễ thấy anh ta không hiểu lúc này cô có ý gì.
Các anh là liều thuốc mạnh nhất.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu đi ngang qua hành lang, thấy cửa phòng họp vốn nên đóng chặt lại chưa đóng hẳn.
Trải qua chuyện vừa rồi của Trương Nhất Ngải, hai người đều ăn ý dừng lại, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong.
Nhất định phải lợi dụng thật tốt lòng tin này, một đòn ăn ngay, nếu không thì sẽ biến thành tuần hoàn ác tính.
Nhưng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Đội trưởng Vu nhìn những kế hoạch trong tay cô, vẫn cau mày lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.