Chương 2256: Nửa đêm lên đảo
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 672 chữ
- 2022-02-19 10:29:12
Chỉ có Nhiếp Nhiên là người không thường xuyên huấn luyện bị bỏ lại ở phía sau.
Uông Tư Minh và Phương Lượng thầy cô tụt lại phía sau, vì8 thế cố ý bơi chậm lại đợi cô.
Mọi người không cần chờ tôi.
Nhiếp Nhiên phát hiện ra, lập tức nói với hai người bọn họ.
Nhiếp Nhiên là 5người cuối cùng leo lên, cả người cô ướt đẫm, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Dù sao cô cũng mới bị bệnh nặng, lại mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, làm việc liên tục như vậy.
Cô không sao chứ?
Diệp Tuệ Văn lo lắng hỏi:
Cô bị bệnh nặng mới khỏi, có chịu được không?
Tôi không sao.
Nhiếp Nhiên cởi áo khoác ra vặn nước, sau đó lại mặc vào.
Bệnh nặng mới khỏi?
Đội trưởng Lưu đang quan sát địa hình nghe thấy thể thì hơi kinh ngạc,
Cô mới nghỉ bệnh về à?
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, hiển nhiên không muốn bàn đến chuyện này nữa.
Cô nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, sau đó chỉ một con đường trong đó,
Đi từ con đường này là nhanh nhất.
Có điều mặc dù địa hình của hòn đảo này hiểm yếu, nhưng lần trước đội trưởng Lưu đã chiến đấu với cướp biển rồi, chắc chắn bọn chúng cũng bố trí người ở đây, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Cô không thể nói rõ mọi chỗ ở nơi này, tránh bị đội trưởng Vu phát hiện, vì thế chỉ đành khéo léo nhắc nhở mọi người.
Phương3 Lượng và Uông Tư Minh rất quen thuộc với tác phong làm việc của Nhiếp Nhiên, nên bọn họ chỉ nói:
Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không chịu nổi t9hôi.
Nhiếp Nhiên nhìn hai người này, cuối cùng chỉ có thể cắn răng tăng nhanh tốc độ bơi về hòn đảo.
Sau khi dùng hết sức, cô mới miễn 6cưỡng theo được cùng.
Nước biển đêm thu tuy không đến nỗi rét thấu xương, nhưng cũng đủ khiến người ta phát run.
Không có ai quen thuộc hoàn cảnh và cỏ cây nơi này bằng cô cả.
Nhưng cô không thể nói, chỉ có thể đi ra phía sau bọn họ.
Thấy cô trầm mặc như vậy, nam binh kia lại chạy tới bên cạnh cô,
Có cảm thấy bực bội không?
Mời anh cách xa tôi một chút, chúng ta không quen nhau.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném lại một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng lúc nhìn đến người đàn ông bị Lão Phùng khiêng đi đó, lại thấy anh ta cong khóe miệng lên thành nụ cười ý tứ.
Nhiếp Nhiên giả vờ như không nhìn thấy, lướt qua anh ta, định đi vào trong đảo.
Nhưng còn không đợi cô đi được mấy bước, đội trưởng Lưu đã nói với cô:
Cô đừng chạy loạn, chúng tôi từng tới nơi này một lần rồi nên tương đối quen, cô đi theo chúng tôi đi.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, bọn họ quen thuộc hơn mình? Cô thật sự rất muốn nói cho đám người này rằng mỗi trạm gác, mỗi cái bẫy ở đây đều là do cô chỉ định.
Sao cô gái này lại kỳ cục vậy chứ?
Anh ta lẩm bẩm.
Bọn họ đi vào trong đảo.
Ban đầu còn không có vấn đề gì, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng phát hiện mặt đường lầy lội hơn, thậm chí đầm lầy, vũng bùn cũng lần lượt bắt đầu xuất hiện.
Nhiếp Nhiên thấy những vũng bùn quen thuộc kia là biết bọn họ đã rời khỏi vòng ngoài, chính thức đi vào trong đảo rồi.
Tức là, bây giờ đã đến thời khắc nguy hiểm.
Người có bố trí đều ở bên trong, con đường tiếp theo chỉ sợ không dễ đi rồi.
Nhiếp Nhiên đi theo đám người kia vào bên trong, cả con đường chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma sát với cành cây.
Đêm lạnh buốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.