Chương 2328: Lấy oán báo ơn? không, là không ai nợ ai!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 574 chữ
- 2022-02-19 04:29:49
Nhiếp Nhiên đã làm nhiều như thế, trải qua nhiều như thế, sao kết quả lại thế này? Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên, khẽ cau mày lại.
8Nhưng Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lại không biết Lý Kiêu đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cười khẽ rồi nói,
Đúng là quân nhân đơn vị huấ3n luyện ra, khác biệt hắn.
Nói xong câu này, vết thương vừa khô của cô lại rách ra.
Lý Kiều càng cau mày chặt hơn,
Cậu vẫn 9nên đến đội y tế bôi thuốc đi thì hơn.
Nhiếp Nhiên dùng đầu lưỡi liếm vết thương, khẽ híp ánh mắt nguy hiểm lại,
Không cần đâu, cứ 6để thế đi, tôi vẫn ổn.
Cái tát này sớm muộn gì cô cũng phải trả lại ông ta gấp mười gấp trăm lần.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, cô vẫn cười đi thẳng tới chỗ Cửu Miêu.
Người Quân khu 2 thấy Nhiếp Nhiên đứng trước mặt Cửu Miêu thì tự giác giục những tên cướp biển khác đi trước.
Nhiếp Nhiên thấp giọng nói bên tai cô ta:
Cảm ơn cô nhé, đã giúp tôi diễn hết vở kịch con gái hiếu thuận.
Nếu như không phải là trong lòng đã sớm có tính toán, dùng chính việc ông ta làm để làm bước đệm cho tương lai, thì lúc Nhiếp Thành Thăng giơ tay ra, cô đã có thể bẻ gãy tay ông ta rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, không để ý đến vết thương ở khóe miệng, cong môi lên với cô ta.
Máu chậm rãi chảy từ khóe miệng cô xuống.
Nhiếp Nhiên.
Lý Kiêu lên tiếng nhắc nhở.
Tâm tư và lá gan của nữ binh quỷ kế đa đoan này đúng là không hề bình thường.
Có lúc chỉ là một hành động nho nhỏ, tưởng như chẳng gây ra được sóng gió gì, nhưng đợi đến thời cơ thích hợp, sức nổ của nó lại không thể khinh thường.
Ánh mắt Cửu Miêu sắc bén lạnh như băng.
Mau đi thôi!
Đúng lúc nà5y, một tiếng quát của đám binh lính cắt đứt suy nghĩ của cô.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn ra xa, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng và không cam lòng của Cửu Miêu.
Cô ta bị trói hai tay, đang nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Đâu có thể để cho ông ta tát cô như thế.
Cửu Miêu thấy tuy khóe miệng chảy máu nhưng cô vẫn cười, ánh mắt cô ta càng lạnh lẽo hơn.
Mặc dù cô ta không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải cảm ơn mình, nhưng cô ta nghe ra được chắc chắn mình lại bị cô gái này tính toán rồi.
Không có gì.
Cửu Miêu vừa dứt lời, con ngươi màu đen của cô ta đã lập tức co lại.
Nụ cười của Nhiếp Nhiên cũng cứng lại vào đúng lúc đó.
Theo bản năng, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Ai ngờ, một giây tiếp theo đã nghe thấy
phựt
một tiếng, Cửu Miêu giằng hai cái tay bị trói ra khỏi sợi dây thừng.
Nhiếp Nhiên theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.
Nhưng Cửu Miêu không muốn động thủ với cô mà quay người lại nhào vào binh lính đưa lưng về phía cô ta, đồng thời một ánh dao sáng như tuyết lóe lên trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.