Chương 2339: Bọn họ nhất định sẽ tới
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 630 chữ
- 2022-02-19 04:29:49
Mau mau mau, cẩn thận, đừng để bị tắt!
Nhiếp Nhiên giục Cửu Miêu.
Cửu Miêu lập tức ném hai cành cây trong tay mình đi, 8nằm bò xuống không ngừng thổi vào đống củi đang có đốm lửa kia.
Hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Vì vậy, hai người cứ ngồi sưởi ấm như thế đến khi trời sáng.
Lúc này quần áo đã khô, Nhiếp Nhiên mặc quần áo vào, cùng Cửu Miêu đi tìm thêm nhiều cành cây.
Vì để tạo ra khói đen dày để cầu cứu, cô dùng con dao quân dụng duy nhất trên người mình cắt một miếng giày da ra, sau đó ném vào trong đống lửa.
Khói màu đen nhanh chóng theo ánh lửa bay lên, nhưng sương mù trên đảo rất dày, khói bị sương mù chặn lại, không bay lên cao được.
Không bay lên nổi.
Cửu Miêu trần thuật.
Nhiếp Nhiên bị khói làm ho sặc sụa mấy cái,
Không lên nổi cũng phải đốt, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, hơn nữa 24 tiếng vẫn chưa qua, chắc chắn bọn họ sẽ phải cả thuyền và máy bay trực thăng đi tìm.
Nhiếp Nhiên phân tích có lý khiển Cửu Miêu bị thuyết phục.
Không có.
Thể bộ đàm thì sao?
Không có.
Sao cái gì cô cũng không có thế?
Cửu Miêu thật sự không nhịn được nữa.
Nhiếp Nhiên cầm cành cây khều đống lửa, thờ ơ nói:
Tôi chỉ là một binh lính bình thường chứ đâu phải là đội trưởng, đâu có đảng cần trang bị nhiều thế?
.
Lần này Cửu Miêu hoàn toàn bị đánh bại.
Chỉ một lát, lửa3 đã cháy bùng lên.
Nhiếp Nhiên cởi quần áo ra, sau đó treo lên cành cây để hong khô.
Cả một ngày một đêm cô khôn9g được mặc quần áo khô, quần áo ướt đẫm kia dính vào da đối với người mất máu quá nhiều như cô mà nói thật sự là quá lạnh.
<6br>Không có sức đi tìm đồ ăn nên hai người cứ ngồi im ở đó, thỉnh thoảng nghe tiếng
tí tách
truyền ra từ trong đống lửa.
<5br>Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu, cười khẽ một tiếng,
Cô có cảm thấy rất buồn cười không? Rõ ràng mấy tiếng trước chúng ta còn muốn giết đối phương, bây giờ lại ngồi im ở đây sưởi ấm cùng nhau.
Cửu Miêu liếc cô một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại:
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể được cứu viện?
Đợi trời sáng đi, đến lúc đó chúng ta đốt khói, nói không chừng bọn họ sẽ phát hiện ra.
Nghe thấy cái cách quê mùa của Nhiếp Nhiên, Cửu Miêu kinh ngạc,
Chẳng lẽ trên người cô không có hệ thống định vị à?
Cô ta im lặng tiếp tục thêm củi vào trong đống lửa, để đống lửa có thể cháy lớn hơn.
Thời gian chậm rãi qua đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy cứu viện xuất hiện.
Cho đến khi 24 tiếng trôi qua, bầu trời dần dần tối lại.
Thời gian quan trọng đã qua rồi, cô cảm thấy bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm à?
Cửu Miêu nhìn bầu trời đang tối lại, lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên.
Tất nhiên rồi.
Nhiếp Nhiên khẳng định, tiếp tục thêm củi ẩm ướt vào trong đống lửa.
Cửu Miêu ném cái cành cây khẩu lửa sang bên cạnh,
Cô chỉ là một binh lính bình thường, đáng cho bọn họ tốn kém thế chắc?
Nhiếp Nhiên ngồi dậy một cách khó khăn, khẽ thở dài một tiếng,
Thật ra cô nói đúng, nếu như là tôi, chắc chắn tôi đã từ bỏ tìm kiếm rồi, nhưng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.