• 6,903

Chương 2353: Trời đất, đặc cách vào đội thủy quân lục chiến?!



Cậu tự nghĩ ra cái này à?
Nhân lúc bọn họ huấn luyện, Lý Kiêu thấp giọng hỏi Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên cười,
Cậu đoán xem8.


Lý Kiêu nhìn ý cười trên khóe miệng cô, đôi mắt trong veo mang theo rất nhiều suy nghĩ.
Đám người kia rất tự giác đi lên lấy hộp cơm của mình, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Bận rộn cả một buổi sàng, bọn họ đã đói bụng lắm rồi, lúc này ai cũng ăn như hổ đói.
Nhiếp Nhiên bỗng đứng dậy.

Bởi vì tôi say sóng.
Nhiếp Nhiên trả lời.
Đội trưởng Lưu giống như không nghe rõ, hỏi lại một lần,
Cái gì?

Tôi say sóng.
Đội trưởng Lưu tưởng là Nhiếp Nhiên đang kiếm cớ, hơn nữa còn là một cái cớ qua loa, thế là tức đến nỗi đứng phát từ dưới đất lên,
Không thể nào! Mấy ngày nay ở trên thuyền cô đâu có nói mình bị say sóng.
Cô đừng vì không muốn vào mà bịa ra cái cớ đó!

Nhiếp Nhiên lập tức thu chân lại rồi ngồi xuống.
Mấy người ở đây đều biết cô đang cố ý khảo nghiệm Diệp Tuệ Văn, nhưng mà...
Cô chỉ là một nữ binh của đơn vị dự bị mà thôi, sao lại có mấy phần dáng vẻ của sĩ quan huấn luyện thế?
Ánh mất người trong đơn vị dự bị nhìn Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi, y hệt như đang nhìn một binh lính trong đội thủy quân lục chiến.
Họ đều hâm mộ và mừng cho cô.
Buổi sát hạch mùa hè của cô đã bị hủy bỏ, nếu tính theo thành tích sát hạch, chắc chắn cô sẽ không vào được đội thủy quân lục chiến.
Giống như Diệp Tuệ Văn lúc này, ngộ tính của cô ta về súng gần như ngang hàng với Lý Kiêu, còn đám người Hà Giai Ngọc thì không.
Cùng một câu nói, cùng một động tác, bọn họ lại cần suy nghĩ nhiều lần, tập luyện mười mấy lần mới có thể hiểu ra được chút ít.
Người ta nói cần cù bù thông minh, nhưng nếu như có ngộ tính cực cao lại còn chăm chỉ, thể thì người bình thường không thể so sánh được.
Đội trưởng Lưu và những người đang ăn cơm đều bị sặc.
Cái gì?!
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Hơn nữa cách khảo nghiệm này bình thường sẽ không xuất hiện ở đơn vị dự bị, chỉ có ở Quân khu 9 mới có kiểu huấn luyện hành hạ người như thế này thôi.
Khi chưa vào quân đội, rốt cuộc nữ binh này đã được huấn luyện như thế nào vậy? Bây giờ càng lúc đội trưởng Lưu càng tò mò về cô.
Nhất là dũng khí coi mình là bia bán của cô đúng là làm người ta bội phục.
Những người ở đây vừa ăn vừa nhìn cô chằm chằm.
Cô lặng lẽ đi vòng qua chỗ Diệp Tuệ Văn đang nằm bò giơ súng, sau đó giảm mạnh lên đầu gối cô ta.
Theo lý mà nói tự dưng bị đạp một cái nhất định sẽ đau mà kêu lên, hoặc là nhảy lên.
Nhiếp Nhiên nói không? Thật hay giả thế? Đội thủy quân lục chiến là đơn vị tinh anh thể nào, bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được, thế mà Nhiếp Nhiên lại từ chối?

Này, tôi đang nghiêm túc đấy, không phải nói đùa với cô đâu.
Đội trưởng Lưu cũng cảm thấy có lẽ là Nhiếp Nhiên nói linh tinh, cho nên vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh lại một lần nữa.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên nhắc lại,
Tôi cũng nghiêm túc mà.

Trước đây cô luôn cảm thấy thành tích của mình tốt, nhưng thành tích thể năng đầu thể đại diện cho tất cả.
Có lẽ thể năng là nền tảng của mọi thứ, những nền tảng không có nghĩa là tất cả.
Năng lực lĩnh ngộ mới là thứ then chốt nhất.
Trước kia cô đã từng thấy không công bằng vì sự chênh lệch này.
Tại sao mình ở đội tân binh có thành tích tốt6 như thế, nhưng cuối cùng người có thể năng kém nhất như Nhiếp Nhiên lại được phải đi nằm vùng.
Bây giờ thì cô cảm thấy Nh5iếp Nhiên hoàn toàn xứng đáng.
Thấy đội trưởng Lưu nổi trận lôi đình, Nhiếp Nhiên vẫn rất dửng dưng,
Anh thấy tôi giống người thích mang tiền đồ của mình ra đùa à?
Đội trưởng Lưu thở hổn hển nói:
Tôi thấy rất giống!

Nhiếp Nhiên bất lực nói,
Tôi say sóng thật, nhất là thuyền nhỏ, một khi sóng lớn là tôi sẽ nôn không ngừng, cho nên cảm ơn ý tốt của đội trưởng Lưu.

Nói rồi cô đứng lên, phủi bụi trên quần mình, đi xa.
Hóa ra là chuyện này! Đội trưởng Lưu vung tay lên,
Không sao, nếu buổi sát hạch mùa đông của cô không có vấn đề, chúng tôi có thể nới lỏng điều kiện cho thích hợp.

Mục đích của sát hạch chính là vì có thể sàng lọc nhân tài.
Nhưng sát hạch cũng không thể là tiêu chuẩn duy nhất.
Đều là xuất thân gia đì3nh quân nhân, sao cô cầm súng nhiều năm như vậy mà không nghĩ ra, còn Nhiếp Nhiên lại có
thể.
Đây chính là chênh l9ệch.
Nhưng bây giờ có nhiệm vụ này, có thể khiến đội thủy quân lục chiến thấy được năng lực của cô, đặc cách cho cô vào, vậy cũng là một chuyện đáng mừng.
Lúc tất cả mọi người đều muốn chúc mừng cô, mà đội trưởng Lưu cũng vui vẻ đợi cô đồng ý, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên hờ hững nói một câu,
Không.


Khụ khụ khụ...
.
Anh ta không hề che giấu mà nói ra, hơn nữa đang trong thời gian nghỉ trưa nên càng vàng hơn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên và đội trưởng Lưu.
Chuyện gì thế này? Đội thủy quân lục chiến định nhận người ngay trước mặt mọi người à? Đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống!
Nhưng Diệp Tuệ Văn vẫn không nhúc nhích, giống như là chưa xảy ra chuyện gì.
Hình như Nhiếp Nhiên rất hài lòng, cô khẽ cong môi cười.
Hồi trước cô cũng từng thử cô ta, nhưng cô ta đã lập tức mắc câu.
Theo lý thì đội trưởng Lưu đã nói đến thế rồi thì không còn gì mà phải bàn nữa.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên vẫn lắc đầu,
Vậy tôi cũng không đi.


Tại sao?

Mà Nhiếp Nhiên chính là người như thế.
Ánh mắt Lý Kiêu nhìn Nhiếp Nhiên lúc này đã thay đổi hẳn.

Lại đang dạy học à?
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang giờ nghỉ trưa của bọn họ.
Hơn nữa khoảng thời gian này anh ta cũng nghe từ chỗ Lý Tông Dũng không ít sự tích liên quan tới nữ binh này.
Vì vậy, anh ta không ăn cơm mà nói với cô:
Tôi hỏi có chuyện này.

Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua anh ta:
Chuyện gì thế?

Cô có hứng thú tới đội thủy quân lục chiến của chúng tôi không?

Hơn nữa nghe từ chỗ Tiểu đoàn trưởng Lý thì sở dĩ lúc ấy Nhiếp Nhiên bị hủy bỏ việc sát hạch là bởi vì cứu người nên vết thương cũ tái phát, chứ không phải là do cô không có năng lực.
Nếu như vì thế mà từ bỏ thì cũng không hợp lý.

Đội trưởng Lưu, anh đang đi cửa sau một cách quang minh chính đại đây, cẩn thận mọi người không phục đâu.
Nhiếp Nhiên cười nhắc nhở,
Cái gì mà đi cửa sau? Cô hoàn thành nhiệm vụ năm vùng rất tốt, riêng điều này đã có thể tăng thêm cho cô không ít điểm rồi.

Đội trưởng Lưu lập tức cau mày lại,
Tại sao? Đội thủy quân lục chiến có chỗ nào không tốt?

Không phải các anh không tốt, là tôi không với cao được.

Cô bớt chém đi, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích mới được!
Đội thủy quân lục chiến bọn họ là đơn vị tốt thế nào chứ, thế mà nữ binh này lại còn không muốn.
Chuyện đặc cách nhận người này là chuyện trước giờ chưa bao giờ có.
Nhiếp Nhiên hỏi:
Chẳng lẽ đội trưởng Lưu quên mất chuyện sát hạch mùa hè của tôi bị hủy bỏ rồi à?

Nhiếp Nhiên và Lý Kiều đồng loạt nhìn sang, hóa ra là đội trưởng Lưu của đội thủy quân lục chiến.
Bọn họ đã chuyển xong lô vũ khí đạn dược cuối cùng của buổi sáng rồi.

Cơm để ở bên kia, mọi người tự đi lấy đi.
Nhiếp Nhiên nói với các binh lính của đội thủy quân lục chiến và người Quân khu 9.
Đội trưởng Lưu nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên rời đi, cau mày lầm bầm:
Say sóng? Lừa tôi à, làm sao có thể say sóng được!


Anh ta vốn tưởng chuyện tiếp nhận Nhiếp Nhiên là một chuyện vô cùng thuận lợi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.